Yêu Thương

Chương 40 : Sinh nhật và quá khứ năm năm [quan trọng]

Ngày đăng: 19:19 20/04/20


Vẻ mặt của Mạnh Hạ hờ hững, bất luận người tới có là ai thì cô cũng đều không có hứng thú chút nào.



Trong phòng khách trưng bày một bó hoa vừa chớm nở, cô hít một hơi sâu, ở chóp mũi thoang thoảng mùi hương thơm nhè nhẹ: "Anh chừng nào thì đưa Nhạc Nhạc đến đây?"



Từ Dịch Phong ngước mắt lên, thờ ơ nói ra: "Em liền quan tâm tới đứa bé kia như vậy sao?" Hắn hơi đứng lên: "Tiểu Hạ, tôi thậm chí còn cho rằng Nhạc Nhạc là con ruột của em."



Khóe miệng của Mạnh Hạ hơi co cứng lại một chút: "Anh làm sao mà biết được." Anh cũng không có tâm can, làm sao mà hiểu được lòng của cô.



Từ Dịch Phong đứng thẳng lên, đi đến hướng lầu hai, lúc đến đầu bậc thang, bước chân đã dừng lại một chút: "Buổi chiều lão Dương sẽ đưa con bé tới đây, nó ở Nam Lộ Thượng Hải vô cùng tốt, ít nhất là ăn uống còn nhiều hơn so với em. Ở điểm này, con gái của em đáng yêu hơn em nhiều."



Mạnh Hạ bỗng nhiên sững sờ, lập tức hiểu ra mà cười cười.



Lúc Hà tẩu thu dọn bàn ăn, nhìn thấy Mạnh Hạ như tượng gỗ không có chút sinh khí nào, ngồi ở trên ghế sô pha ở bên cạnh, chạm vào bó hoa tươi kia mà không có chỗ nào gọi là hứng thú, ánh mắt thì trống rỗng vô hồn.



"Tiểu Hạ, hôm nay muốn ăn món gì?"



"Mẹ Hà, không cần bận rộn quá đây." Mạnh Hạ thu hồi tầm mắt mà nhìn vào Hà tẩu.



"Tôi còn tưởng là cô đã quên đi bà già này rồi chứ."



"Mẹ Hà không có già đi chút nào."



Hà tẩu cong cong khóe miệng: "Cô khi đó chỉ thích liều mình chạy ra cổng đại viện." Đại viện Tỉnh Ủy và đại viện Thị Ủy chỉ cách nhau một con đường lộ. Mạnh Hạ khi đó vì muốn gặp Từ Dịch Phong mà không ít lần chạy qua Tỉnh Ủy đại viện.



[Đại viện: Khu ở dành cho cán bộ cao cấp.



Đại viện của Tỉnh Ủy: Khu đại viện của Tỉnh.



Đại viện Thị Ủy: Khu đại viện của Thành phố. Thành phố trực thuộc Tỉnh ah^^]



"Hôm nay tôi làm món thịt kho tàu cho cô." Hà tẩu nhớ rõ là nha đầu này rất thích ăn món đó.



Mạnh Hạ gật gật đầu, vẻ mặt nhàn nhạt.



"Tiểu Hạ, Dịch Phong đứa nhỏ này là tôi trông nom từ nhỏ đến lớn, hiểu rõ tính tình. Chuyện năm đó ai đúng ai sai, bây giờ có truy cứu sâu hơn cũng không có ý nghĩa gì."



"Con biết." Mạnh Hạ chỉ đơn giản trả lời, cô hiểu rõ như vậy.



Hà tẩu thở dài, như có điều suy nghĩ: "Dịch Phong rốt cuộc lại đối với cô khác biệt như thế."



Ánh mắt của Mạnh Hạ ngẩn ra, Từ Dịch Phong thật sự rất không giống với hắn của trước đây.



**************************



Lúc này, chuông cửa đã vang lên.



Mạnh Hạ đứng ở đó nhất thời tiến thoái lưỡng nan, đứng một lát để bình tĩnh lại, muốn xoay người chuẩn bị trở lại phòng mình. Từ Dịch Phong đã thay một cái áo polo màu trắng nhạt từ trên lầu đi xuống, nhìn qua thật sự là một người khiêm tốn, gọn gàng sạch sẽ. Bước chân của Mạnh Hạ nhất thời khựng lại.



Từ Dịch Phong lướt qua bên người cô, nhìn thấy vẻ mặt của Mạnh Hạ hơi tái đi, khóe miệng mấp máy nói ra: "Chỉ là La Xuyên và bạn gái của cậu ấy."



Lúc La Xuyên đi tới, nhìn thấy Mạnh Hạ, ngược lại cũng không có quá kinh ngạc.



"Dịch Phong, lâu rồi không có tới đây ở nhỉ." La Xuyên tự nhiên gọi dựa vào ghế sô pha. Ánh mắt của Mạnh Hạ lúc bọn họ đi vào đã bị giật mình. Cô gái đi bên cạnh La Xuyên là cùng tuổi với cô, khóe miệng mang theo ý cười nhẹ, đôi mắt sáng nhìn vào cô.



Mạnh Hạ kinh ngạc nhìn chăm chú, nắm chặt tay lại để kiềm chế chính mình.



"Lại thất thần gì vậy?" Từ Dịch Phong kéo cô đến để ngồi xuống bên cạnh hắn.



"Bạn gái của anh thật xinh đẹp." Nhan Ngải Ưu mỉm mỉm khóe miệng nói ra.
Ngón tay của Từ Dịch Phong bỗng chốc căng thẳng.



"Chuyện của ba không còn được khoan dung gì nữa, mẹ liền mang theo tôi tới trấn Hoa Mai. Mẹ tôi từ trước đến nay chưa từng bị nếm qua khổ sở, không nghĩ tới nửa đời sau của bà lại nguy khốn như thể cả đời đã mắc tội. Khi đó tôi mang thai, tôi nghĩ là mọi người trong nhà sẽ bắt tôi bỏ đi đứa nhỏ, nhưng mẹ lại nói đứa bé là trời cao ban ân ban phúc cho mình. Bà ấy còn làm cho đứa bé rất nhiều y phục nhỏ, giày vớ."



"Cái yếm kia là cho đứa nhỏ?" Sắc mặt của Từ Dịch Phong đã tái nhợt đi mấy phần, ánh mắt của hắn rơi về phía cây ngô đồng ở phía xa xăm, mi tâm khóa chặt, trong tiếng nói lộ ra vẻ thất lạc không dễ dàng nhận ra được.



Mạnh Hạ cười khẽ một tiếng: "Nhạc Nhạc, nha đầu đó cho anh xem ư? Tôi nói cho con bé biết đó là y phục khi còn nhỏ của nó. Nha đầu ấy liên tục trân quý như bảo bối của mình." Dừng lại một chút, cô hơi nghiêng người đi: "Tôi và mẹ vẫn cho rằng chúng tôi có thể sống như vậy thì cũng rất tốt. Khi đó tôi còn rất cảm kích ông trời đã cho mình một đứa con. Mặc dù tôi rất bất an vì bị nghèo khổ vây hãm, nhưng mà đứa bé ấy là sức mạnh sinh tồn của tôi. Thế nhưng, chuyện bất hạnh lại xảy ra……. Đại khái là vận rủi của Mạnh gia chúng tôi đã đến."



Từ Dịch Phong trong tim căng thẳng.



"Mẹ tôi bị ung thư cổ tử cung, từ lúc đó, tôi mới triệt để biết được rằng tiền thật sự là quá quan trọng. Tôi chỉ có bằng cao trung, một công ty tốt căn bản là không xin vào được. Tôi lục tục tìm rất nhiều việc bán thời gian, chơi đàn ở trong nhà hàng, còn có bán rượu ở trong quán bar, làm nhân viên bán hàng khuyến mãi ở siêu thị. Nhưng về sau khi bụng tôi to lên, người ta vừa nhìn thấy thì đã không cần nữa. Lúc Tiêu Ất tới tìm, tôi đang bày hàng bán ở chợ đêm. Mẹ tôi mắc bệnh đó thì cần phải được trị liệu bằng phóng xạ, mua thuốc, giải phẫu. Tiền của chúng tôi rất nhanh sau đó liền tiêu xài hết, trên người của tôi chỉ còn lại mười vạn tệ mà anh đã cho." Nói ra đến đây, khóe miệng của cô lại hiện ra một nụ cười, ánh mắt trong trẻo nhìn vào hắn lại làm cho hắn không ngăn được đau nhói ở trong lòng. "Chính là dựa vào mười vạn tệ của anh mà chúng tôi sống thêm được mấy ngày nữa. Kỳ thật thì tôi biết mẹ mình đã không cần sinh mạng nữa rồi, từ lúc cha tôi bị đi tù thì bà đã liền buông xuôi."



Khoảng thời gian đó, bây giờ Mạnh Hạ nói tới đều cảm thấy có gì đó không thể tưởng tượng nổi. Đó thật sự là những gì cô đã trải qua sao? Thật giống như một cơn ác mộng.



"Đến khi mang thai được 7 tháng, tôi lúc ấy đang làm thêm ở một tiệm cơm Tây, lại nhận được điện thoại của bệnh viện cho biết bệnh tình của mẹ tôi trở nên nguy kịch, cả người tôi đều ngây dại đi. Cái cảm giác như trời đất sụp đổ đó, thật đen tối và nặng nề. Lúc qua đường, tôi đã không chú ý mà vượt đèn đỏ… Tôi cho là mình sẽ chết. Khi tỉnh lại, nhìn thấy cái bụng của mình đều trống trơn, cả người tôi đã nổi điên. 7 tháng, tôi đôi khi cũng có thể cảm nhận được đứa bé đang nghịch ngợm ở trong bụng mình. Nhưng khi tỉnh dậy, lại mất rồi."



Từ Dịch Phong nắm chặt tay lại, sắc mặt trắng bệch lại thêm trong suốt.



Mạnh Hạ nheo mắt lại, ánh mặt trời vừa vặn chiếu lên gương mặt của cô, tạo ra một cái bóng. Cô nhẹ nhàng ừ một tiếng: "Vào buổi sáng khi tôi tỉnh lại đó thì mẹ liền qua đời. Ất Ất ôm lấy tôi mà khóc, nhưng tôi một giọt lệ cũng không rơi, khi đó tôi không còn nghe thấy được bất cứ một tiếng động gì nữa. Sau đó tôi đứng ở trên sân thượng của bệnh viện, một chân của tôi đã bước ra ngoài."



Từ Dịch Phong mạnh mẽ mở trừng hai mắt, bên trong hiện đầy tia máu đỏ bừng.



"Ất Ất liền ôm một đứa bé xuất hiện, đi cùng với cậu ấy là Mục Trạch, đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ấy. Kỳ thật từ lúc xảy ra tai nạn xe cộ thì chúng tôi mới biết nhau." Cô vô lực mà mấp máy khóe môi: "Đứa bé ấy là Tiêu Giáp đã đưa từ Vân Nam tới, là con của Mạnh Tiêu, rất trùng hợp có phải không? Nhưng cũng bởi vì Nhạc Nhạc mà tôi đã thu bước chân về."



"Dịch Phong, tôi đã từng hận anh, căm hận đến tận xương tủy!"



Chỉ mấy chữ nhẹ nhàng bồng bềnh, nhưng lại từng đợt đập mạnh vào trong lòng của Từ Dịch Phong.



Từ Dịch Phong đứng dậy đi đến bên cạnh cô, từ từ ngồi xổm người xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào cô. Hắn hình như phải nỗ lực rất nhiều, cuối cùng mới giơ tay lên. Vào lúc tay của Từ Dịch Phong chạm vào cô, trong tích tắc đó, Mạnh Hạ đã tránh đi. Ánh mắt của hắn liền thay đổi.



"Thực xin lỗi."



Mạnh Hạ không khỏi sững sờ, trong mắt của hắn, cô đã nhìn thấy bóng dáng của mình. Cô lặng lẽ quay mặt đi, từ từ, nơi khóe mắt đã lướt qua hai hàng lệ nóng hổi.



Từ Dịch Phong sau khi dời tầm mắt đi, trong mắt mơ hồ có thể nhìn thấy được lệ đọng trong suốt nơi khóe mắt.



Hắn nói.



Cô nghe.



Nhưng mà lại không còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa.



---



*YoungMin05: Quả thực là tim mình nhói từng hồi T_T.... theo lời kể lưu loát mà bình thản của Mạnh Hạ nhưng lại không nhẹ nhàng chút nào, có một nỗi đau đang âm ỉ rồi lại thao thức nhói lên. Cho đến lúc này thì mình vẫn đang shock. Mười vạn tệ của Từ Dịch Phong vứt ra khi đó, để lại một vết thương vô cùng xót xa.



Từ Dịch Phong bắt đầu quan tâm chu đáo đến Mạnh Hạ nhưng lại quá muộn màng.



Để khi nghe từng đoạn diễn biến mà Mạnh Hạ phải trải qua trong 5 năm về trước, có thể thấy rõ được tâm trạng của Từ Dịch Phong đã chuyển biến từ thấp đến cao, từ ít đến nhiều, từ đau cho đến rất đau. Mà mình thì rất thích những chuyển biến của tâm trạng như vậy. Nỗi đau sẽ thấm thía hơn, hối hận sẽ càng nhiều.



Vậy là Nhạc Nhạc thật sự là con của anh trai Tiểu Hạ - Mạnh Tiêu. Quả thực rất xúc động khi cô đã thu lại bước chân của mình, vì Nhạc Nhạc đã kịp thời xuất hiện. Mà để có sự kịp thời này, là có cả một câu chuyện đầy ý nghĩa ở phía sau.



Chương này đã lột tả được hết tâm tình và khúc mắc về Tiểu Hạ. Thật sự là cô không còn bí mật gì nữa:). Mọi người theo dõi câu chuyện, ở phần Nội dung & Nhận xét ở đầu truyện, đã có nhận xét là cá tính của Mạnh Hạ vẫn chưa tới, mâu thuẫn giữa yêu và hận cần được lột tả rõ ràng hơn. Thì mình thấy là do phần kể lại này, Mạnh Hạ hình như hơi dễ dàng khi kể cho Dịch Phong nghe về quá khứ. Mà theo mình, một quá khứ đau đớn như thế, nhất là đối với anh Phong, Mạnh Hạ lại càng không nên kể dễ dàng.



Nếu như lúc trước ở trên bờ biển, Mạnh Hạ có nói đến đứa bé đã mất để phân chia ranh giới với Từ Dịch Phong, lúc đó mình rất đồng ý. Nhưng còn lần này, Mạnh Hạ lại không đưa ra lý do gì khi kể lại quá khứ của mình hết. Có phải cô đang mong Dịch Phong hối hận? - Không hề. Vậy sao lại kể?^^ Chưa được thuyết phục là ở chỗ này.



Hi, mình có khó chịu quá không nhỉ?! Nhưng dù sao mình cũng không quá nặng nề chi tiết này chút nào, mình quả thực rất thích chương này^^. Gay cấn và đau lòng.