Yêu Thương

Chương 46 : Không thể không quên đi

Ngày đăng: 19:19 20/04/20


Quên lãng.



Đó là khi cô bị tai nạn xe cộ, sau một khoảng thời gian rất dài, cô vẫn không tìm lại được chính mình. Cho đến khi có thể từ từ tỉnh táo, đã vô thức vẽ vài bức tranh. Cô gái trong tranh đứng bên bờ biển, mặt hướng ra mênh mông, phía sau lưu lại một chuỗi dấu chân rất dài. Cô gái trên cổ mang theo một đôi bông tai tinh tế, bông tai đó được khắc chạm một nửa trái tim.



Con tim đã thất lạc mất một nửa, khó có thể tìm về trọn vẹn.



"Muốn quên cái gì?" Từ Dịch Phong lành lạnh nhìn cô một cái, giọng nói vang lên bên tai, hai người đứng gần như vậy là thiết quá, tư thế đó làm người ta cảm thấy họ vô cùng thân mật, gắn bó khăng khít.



Hơi thở của Mạnh Hạ căng thẳng, trong lòng tự nhiên có cảm giác bài xích khó hiểu, ngay cả nghiêng người để tránh né cũng hết sức. Cô chỉ lẳng lặng nhìn hắn, khóe miệng khẽ mở muốn nói gì đó.



Từ đằng xa Giản Ninh đúng lúc đi về phía bọn họ: "Mạnh Hạ, đã lâu không gặp."



Mạnh Hạ hướng đến hắn ta mỉm cười, lúc nhìn vào Giản Ninh, cô đã hơi thất thần một chút.



Từ Dịch Phong mặt lạnh xuống, trong khi đó La Xuyên đi tới nói với Từ Dịch Phong, hắn liền hướng về Mạnh Hạ nói ra: "Anh có việc, đi rồi sẽ về ngay."



Mạnh Hạ không nói gì thêm.



Dáng vẻ của Từ Dịch Phong vội vã.



Giản Ninh thản nhiên đánh giá: "Từ Tổng cuối cùng lại có chút thay đổi."



Mạnh Hạ không để ý đến, chỉ đi vào một góc khuất. Ngọn đèn lóe sáng, Mạnh Hạ đưa tay ra, lặng lẽ nhìn hắn: "Giản Ninh, đưa vé máy bay cho tôi."



Giản Ninh miễn cưỡng dựa lên vách tường: "Cô không sợ anh ấy sẽ biết sao?"



Mạnh Hạ lắc lắc đầu, tỏ ra bình tĩnh: "Anh ta sẽ không biết."



"Có lòng tin như vậy?" Giản Ninh nhướng mi.



Ánh mắt của Mạnh Hạ càng lúc càng ảm đạm: "Tôi không thể không đi."



Giản Ninh ngắm nhìn cô, dung nhan như vậy thật sự thanh lên động lòng người. Hắn hơi xao xuyến, từ trong bóp tiền lấy vé máy bay ra.



"Cô không ở nơi này để phát triển sự nghiệp thì thật sự là đáng tiếc?"



Mạnh Hạ cười yếu tớt, nghiêng người hết sức lại để ngắm nhìn những thiết kế trang sức của chính mình, nói ra rõ ràng: "Cơ bản có lẽ bởi vì mẹ tôi là giáo viên mỹ thuật, từ trong tâm khảm, nghệ thuật đối với bà ấy là một niềm đam mê lớn. Khi tôi còn nhỏ, bà đã cho tôi học rất nhiều thứ, đàn violin, vẽ tranh, viết thư pháp… Thành tích học tập của tôi không tốt, lúc học cấp ba, cả nhà đã ủng hộ tôi dự thi năng khiếu, những thầy cô giáo đã tìm tới tôi rất nhiều, nhưng tôi đều cự tuyệt." Cô ngẩng đầu, đưa mắt nhìn về phía Từ Dịch Phong ở nơi xa.




***************************



Buổi tổi, Mạnh Hạ dỗ ngủ Nhạc Nhạc xong, lúc trở lại phòng đã thấy Từ Dịch Phong tự nhiên ngồi ở trong giường lớn. Mạnh Hạ bình tĩnh đi đến muốn nằm xuống bên kia. Từ Dịch Phong lại bưng tới một chén canh đen thui, nâng người của cô lên: "Uống thứ này rồi hãy ngủ."



Mạnh Hạ trầm mặc một hồi lâu, tiếp nhận rồi uống sạch, sau đó mới nằm xuống. Mí mắt của cô càng lúc càng nặng, lúc đang chìm vào giấc ngủ, cô đã nghe Từ Dịch Phong nói ra: "Anh phải đi Anh quốc một chuyến, buổi sáng ngày mai bay." [Tội nghiệp anh Phong quá, sao lại e dè nhút nhát đến mức lúc này mới dám thông báo =))]



Nhưng vẫn là im lặng không có câu trả lời, hắn nằm xuống, cánh tay ôm qua eo cô, chân còn ác ý đè nặng lên người cô: "Có nghe hay không?" [=)) Oa, thì ra là không hề nhát mà là cố tình phá đám >_<]



Mạnh Hạ bối rối nặng nề, ậm ừ một tiếng.



Ngày mai. Trong lòng cô khe khẽ thở dài một hơi, nhưng lại bị Từ Dịch Phong ôm đến khó chịu, nhẹ nhàng động đậy một chút, liền cảm thấy ở hạ thân chạm vào nơi nóng bỏng.



"Đừng động." Từ Dịch Phong nói ra, hơi thở lưu luyến trên cổ làm cô thấy hơi ngứa ngáy: "Anh chỉ ôm em ngủ thế này."



Mạnh Hạ cắn môi, trong người buồn bực, lúc đang mơ mang ngủ đã nghe thấy tiếng thở dài nhẹ nhàng của hắn.



*************************



Sáng sớm khi tỉnh lại, trên người Từ Dịch Phong bị nổi lên rất nhiều nốt hồng hồng như của bệnh sởi. Hắn lại mặc Tây phục màu đen, phụ kiện xa hoa. Ánh mắt của Mạnh Hạ nhìn vào cổ hắn, thấy được những vết đỏ ấy.



Lúc Tô thư ký nhìn thấy hắn như vậy, sắc mặt có chút lo lắng: "Từ Tổng, ngài có muốn đến bệnh viện khám trước hay không?"



Từ Dịch Phong liếc nhìn qua Mạnh Hạ, cô chỉ cúi thấp đầu đút cho Nhạc Nhạc ăn điểm tâm. Hắn nhanh chóng quay đầu đi: "Không được, đi thẳng tới sân bay."



"Mẹ… con muốn ăn cái này…" Nhạc Nhạc thúc giục, Mạnh Hạ vội vàng phục hồi lại tinh thần.



Sắc mặt của Từ Dịch Phong trong trẻo nhưng lạnh lùng, mi tâm cau lại: "Những ngày anh không có ở đây, có chuyện gì thì tìm La Xuyên." Hắn dặn dò vài câu xong mới xoay người rời đi.



.............



Từ Dịch Phong vừa đi khỏi, Hà tẩu liền xách theo hành lý của cô để ở một bên: "Tiểu Hạ, có thể xuất phát rồi."



Mạnh Hạ nhàn nhạt nhìn thoáng qua đại sảnh, hướng đi ra bên ngoài. Ở cổng đậu một chiếc Audi màu đen, bên cạnh có một người đàn ông đang đứng chờ, khoảng hơn ba mươi tuổi. Hắn tiếp nhận lấy hành lý, âm thanh khô khan: "Phu nhân giao cho tôi đưa hai người đến Thượng Hải."



Mạnh Hạ cười khẽ, tầm mắt rơi vào Nhạc Nhạc. Đàm Dĩnh quả nhiên suy nghĩ chu đáo và chặt chẽ, cô và Từ Dịch Phong cùng bay trong một ngày, nhưng cất cánh ở hai sân bay của hai thành phố khác nhau. Từ Dịch Phong căn bản không thể tưởng tượng ra được.