Yêu Thương

Chương 51 : Chân tình bị dập tắt

Ngày đăng: 19:19 20/04/20


Cảnh tượng kia đối với hắn quả thực là rất chói mắt, ánh mắt của Từ Dịch Phong sắng quắc lên nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạ, trong lòng cảm thấy nặng nề, lại còn mang một chút cảm giác ghen tuông mơ hồ. Lập tức quay mặt sang, hướng về phía Mạnh Lý nhẹ mỉm cười: "Mạnh thúc, đi ra tản bộ ạ?"



Khóe miệng của Giản Ninh cong lên, đây không phải là anh họ của mình nha.



Thần sắc của Mạnh Lý trầm trầm xuống, trả lời vừa khách sáo lại vừa xa cách: "Thật là trùng hợp, Từ Tổng."



Từ Dịch Phong mà đối với ai thân thiện thì trước sau như một, đều là người ta chú ý đến biểu hiện của hắn. Đối với thái độ không nóng không lạnh của Mạnh Lý, cũng là ở trong dự liệu của mình nên hắn cũng không có quá sầu não.



Hắn chỉ cười cười rồi nhìn sang Mạnh Hạ: "Thuận đường đã mua cho em một chút điểm tâm sáng." Tiến lên đưa cái giỏ đựng thức ăn cho cô.



Mạnh Hạ nhàn nhạt nhìn lướt qua, trong nội tâm lại miễn cưỡng phát khổ: "Cảm ơn, tôi đã ăn rồi." Cô lạnh lẽo trả lời, liền quay đầy lại nói với Mạnh Lý: "Cha, chúng ta đi lên đi, tới giờ uống thuốc rồi."



Mạnh Lý làm sao lại không nhìn ra được đau đớn chợt lóe lên rồi biến mất trong mắt của con gái đây? Từ Dịch Phong mang thứ gì đó cũng đều là những món Tiểu Hạ trước kia thích ăn. Trong lòng ông cảm thán, nếu mà Từ Dịch Phong trước kia có thể đối với Tiểu Hạ như vậy thì thật tốt biết bao?



Trong phòng bệnh, Mạnh Hạ buồn bực trong lòng gọt một trái táo, Mạnh Lý đưa ánh mắt ngỡ ngàng nhìn vào sợi vỏ trái cây ở bên tay cô, do dự một hồi lâu mới lên tiếng: "Tiểu Hạ, cha thấy Giản Ninh đứa nhỏ kia rất tốt, các con dự định khi nào thì cử hành hôn lễ vậy?" [=)) Chết cười.]



Động tác trên tay của Mạnh Hạ liền dừng lại, sợi vỏ trái cây dài bị cắt đứt, Nhạc Nhạc cả kinh kêu lên: "Mẹ, bị đứt, bị đứt rồi." [=)))))) Y như mình hồi còn nhỏ]



Mạnh Hạ lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Cha, sao lại nói đến chuyện này?"



Mạnh Lý cong lên khóe miệng: "Cha thấy Giản Ninh thật tốt, bề ngoài xuất chúng, sự nghiệp vững vàng, quan trọng nhất là cậu ấy đối tốt với con." Mạnh Lý cảm thấy kỳ lạ là, con gái chẳng phải đã nói hai người muốn kết hôn sao? Nhưng lại thấy thái độ của cô đối với Giản Ninh cứ nhàn nhạt. [Ah, Mạnh phụ lúc còn ở trong tù đã được Mạnh Hạ thông báo muốn kết hôn, chắc bây giờ ông tưởng Mục Trạch là Giản Ninh.]



Mạnh Hạ nhíu mi lại, cha có phải là đang hiểu lầm hay không nhỉ?!



"Cha nhìn ra được, Giản Ninh tiểu tử đó thật đơn thuần. Không có nhiều tâm tư gì khác."



Mạnh Hạ cảm thấy bất đắc dĩ, Giản Ninh đúng thật là đơn thuần, đem cha của cô lừa dối trắng trợn. Mạnh Hạ đưa một miếng táo cho ông.



"Cha, con và Giản Ninh…" Cô ngập ngừng một chút, muốn nói nhưng lại thôi: "Tóm lại là con bây giờ không muốn kết hôn."
Trở lại nhà của Từ Dịch Phong, Hà tẩu đã ra đón. Lúc nhìn thấy Mạnh Hạ, vẻ sững sờ trong phút chốc được đổi bằng mừng rỡ: "Tiểu Hạ trở lại rồi, tôi sẽ làm vài món ăn mà mọi người thích nhé."



"Hà tẩu, không cần, bà cho Nhạc Nhạc ăn gì đó trước đi." Từ Dịch Phong có chút mệt mỏi.



Trong lúc nhất thời, ở phòng khách chỉ còn lại hai người bọn họ. Từ Dịch Phong nuốt xuống cổ họng một cái, khóe miệng hơi khô cứng: "Chuyện của Mạnh thúc, anh đã cho luật sư đi xử lý."



Mạnh Hạ nhìn hắn một cái, trong mắt có chút hoài nghi.



"Anh không có lừa em, trước đây vẫn còn một chút thủ tục chưa có được thông qua." Từ Dịch Phong giận dữ nói ra.



"Phải không?" Mạnh Hạ trào phúng giật nhẹ khóe miệng: "Vậy nhờ có anh đã hao tốn nhiều tâm tư."



Từ Dịch Phong nhìn thấy cô vẫn còn phẫn hận, cảm thấy hơi mệt mỏi: "Đi nghỉ ngơi trước đi, lát nữa ăn cơm."



Buổi tối, Từ Dịch Phong lại cùng cô dây dưa một chỗ, hắn công khai nằm ở trên giường lớn. Mạnh Hạ co người lại thành một đoàn nho nhỏ, dựa vào mép giường. Bất luận là trước kia hay là hiện tại, vì cớ gì mà cô có thế nào cũng bị Từ Dịch Phong ăn sạch sành sanh vậy? Đang suy nghĩ sâu xa, cánh tay của hắn đột nhiên chặn ngang qua, ôm qua hông của cô, sau đó lòng bàn tay còn chậm rãi vuốt ve lưng của cô. Mạnh Hạ thẳng băng thân thể, trong lúc đó hắn dùng sức một cái, cô liền dựa vào lồng ngực của hắn.



Từ Dịch Phong nơi đáy lòng than nhẹ một tiếng, hắn lại khiến cho cô khó chịu rồi.



"Tiểu Hạ, anh không muốn làm tổn thương em." Đầu của hắn chôn ở cổ của cô, tóc ngắn cứng rắn châm vào làm cô thêm khó chịu. Không muốn tổn thương cô, nhưng không phải là hắn đã luôn làm như vậy đó sao?



"Chúng ta nói chuyện một lát." Từ Dịch Phong nhẹ nhàng nói: "Em trước kia cứ líu ríu như chim họa mi."



Mạnh Hạ nhắm chặt hai mắt lại, không nhúc nhích gì thêm. Từ Dịch Phong sít sao ôm chặt vòng eo của cô, Mạnh Hạ thấy hơi khó chịu: "Không muốn làm tổn thương tôi? Chẳng lẽ anh còn muốn đối với tôi thật tốt sao? Từ Dịch Phong, hành vi của anh thật đúng là biến thái!"



Từ Dịch Phong im lặng một hồi, sau đó, hắn mới buồn bã nói ra: "Còn không phải là vì muốn em gả cho anh sao." Nói ra được câu này, quả thực là mặt dày mày dạn. Trong bóng tối, gương mặt tuấn tú kia còn không thể tin được vào chính mình mà đỏ ửng lên.



"Tôi nên xúc động đến mức lệ nóng dâng tràn sao?" Câu trả lời của Mạnh Hạ lập tức đã dập tắt một lời chân tình của hắn.