Yêu Thương

Chương 53 : Ca ca trở về

Ngày đăng: 19:19 20/04/20


Trong hai mươi lăm năm của Mạnh Hạ, có ba sự việc mà cô mãi mãi khắc thật sâu vào trong trí nhớ. Một lần là Từ Dịch Phong muốn cô bỏ đi đứa con. Một lần là bị xảy ra tai nạn xe cộ. Còn một lần nữa chính là…



***************************



Hoa Sơn Chi trong sân đã nở rộ, hương thơm thanh nhã tràn ngập cả hoa viên, có lẽ vì sinh ra vào mùa hè nên cô yêu thích tất cả các loài loa trong mùa này.



Từ Dịch Phong pha một bình cà phê, cô nghe thấy hương thơm nồng đậm, nhịn không được mà cũng muốn lấy cho mình một tách. Vừa mới bưng lên miệng, Từ Dịch Phong đã đưa tay giữ lại: "Dạ dày không tốt, uống cà phê làm gì." Giọng nói của hắn nhẹ nhàng ôn nhu.



Mạnh Hạ thất thần trong chốc lát, nhìn vào hắn nhưng cũng không nói thêm gì nữa.



Từ Dịch Phong đi vào trong bếp, bưng ra một chén canh màu đen: "Ừm, em uống cái này đi."



Mạnh Hạ cong miệng lên, Từ Dịch Phong chấp nhất như thế, rốt cuộc là vì cái gì đây? Hắn sẽ không thật sự muốn mình sinh cho hắn một đứa bé đấy chứ? Cô nhàn nhạt kéo khóe miệng ra, chỉ khẽ nhìn chén canh đang bốc hơi nóng.



Bây giờ cô hầu như không còn đối nghịch với Từ Dịch Phong nữa, hai người chung đụng cũng xem như hòa hợp.



Chỉ là, tất cả đều là giả.



Nhạc Nhạc đi nhà trẻ, Từ Dịch Phong cho bé con học ở một nhà trẻ quốc tế, nhìn thấy số tiền học phí kia, Mạnh Hạ chỉ biết đau lòng chậc lưỡi. Hiện tại không có việc gì, cô bắt đầu vẽ tranh trở lại, nỗi lòng tùy tiện phác họa bằng vài đường nét. Đợi đến khi cô kịp hoàn hồn phản ứng, trên mặt nhất thời biểu hiện vẻ bực bội, "cạch" một tiếng, cô mạnh mẽ đóng bản vẽ lại.



Từ Dịch Phong khó hiểu nhìn sang.



Tim đó đột nhiên hẫng đi một nhịp, đúng lúc này điện thoại liền vang lên, cô nhìn lướt qua dãy số, đồng tử trong mắt bỗng dưng biến đổi: "Alo…"







Tay trái của cô bất ngờ bám chặt một góc trên ghế sô pha, khóe mắt nhất thời ánh lên ngấn lệ, hít sâu một hơi để quyết tâm dằn lòng lại, cô chỉ nhẹ nhàng nói ra một chữ: "Được." Cả người dù đã kiềm chế nhưng vẫn run rẩy không ngừng.



Từ Dịch Phong liếc nhìn cô một cái, nhẹ giọng hỏi ra: "Làm sao vậy?" Khép lại văn kiện, đợi chờ một chút cũng không có được câu trả lời của cô, ánh mắt của hắn ảm đạm xuống, muốn tìm đề tài để nói chuyện nhưng lại bắt đầu không nổi.



Cô đã nghe thấy câu hỏi của hắn, nhưng cuống họng lại khô khốc không biết nên nói cái gì, ngón tay chỉ siết chặt lấy điện thoại, từ từ nhìn qua hắn: "Là Ất Ất, cậu ấy ngày mai muốn tôi tới đón ba xuất viện."



Từ Dịch Phong nghe được cô cũng chú ý đáp lại mình, tâm tình vô thức trở nên khá hơn, lập tức ngồi xuống sát bên cạnh cô, mỉm cười một tiếng, trong mắt đúng là chỉ có ôn nhu: "Chờ cha em xuất viện, chúng ta ra nước ngoài du lịch, chỉ có hai chúng ta thôi."



Mạnh Hạ ngắn nhìn ánh mắt của hắn, khẽ nhếch miệng, cười cười mà nghiêm túc nói ra: "Được lắm."




Mạnh Hạ ngoảnh mặt lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng giương cao một nụ cười, gia đình của bọn họ lại được đoàn tụ bên nhau.



Mạnh Tiêu ngắm nhìn cô, hiếm khi có thể biểu hiện ra vẻ thư thả và vui lòng như vậy.



Về đến nhà, trong lúc đột xuất có nhiều người như vậy, căn phòng nhỏ mà Mạnh Hạ và Tiêu Ất thuê kia lại có hơi chật chội. Mạnh Tiêu ngồi ở trên ghé sô pha, nhìn một vòng ngồi nhà, trong lòng có một nỗi xót xa khó chịu được.



"Ca, uống trà đi." Anh đưa tay nhận lấy, trước đây cô việc gì phải rót nước cho người khác đây? Trong lòng Mạnh Tiêu lại dâng lên một hồi khổ sở.



Tiêu Ất và Tiêu Giáp đóng cửa lại, dành không gian riêng cho một nhà ba người bọn họ.



Tiêu Giáp ngắm nhìn em gái nhà mình một chút, vỗ vỗ vai của cô: "Làm tốt lắm."



Tiêu Ất cong cong khóe miệng: "Chuyện ở bên kia của Mạnh đại ca thế nào?"



Ánh mắt của Tiêu Giáp tối đi, thở dài một tiếng: "Anh ấy là cống hiến hết mình rồi mới trở về được."



Trong phòng im lặng, Mạnh Hạ nhìn vào hơi nóng lượn lờ ở tách trà kia, rồi lại dời tầm mắt nhìn sang Mạnh Tiêu, ở trên mắt phải của anh có một vết sẹo dài khoảng nửa ngón tay, rất sâu, nhìn thấy rõ ràng.



Mạnh Hạ thẫn thờ ngắm nhìn, Mạnh Tiêu trầm mặc một lát, đón lấy tầm mắt của cô, ôn hòa nói ra: "Lát nữa đi xem nhà cửa thế nào."



Mạnh Hạ hoàn hồn lại: "Ca….." Cô muốn hỏi anh mấy năm nay đã sống như thế nào, nhưng là lời đã đến bên miệng mà lại không thể nào lên tiếng được.



Mạnh Tiêu đứng lên: "Cha, sức khỏe của cha không tốt, con và Tiêu Hạ đi xem phòng ốc chỗ ở mới."



Mạnh Hạ nhìn vào anh: "Ca, chúng ta bây giờ đi đón Nhạc Nhạc đi….. nó là con gái của anh."



Mạnh Tiêu theo thói quen nên hơi nheo mắt lại, sau đó lại nói ra: "Đi xem chỗ ở trước đã." Giọng nói trong trẻo nhưng lại lạnh lùng, không hề có một chút ấm áp nào.



--



*YoungMin05: Oaaaaa~ anh hai đã trở về rồi, cảm thấy như có chỗ dựa vững chắc, bởi vì thấy anh hai vô cùng thương Tiểu Hạ luôn. Với lại khi Mạnh Tiêu trở về cũng là hồi cuối của truyện, những ân oán dính dấp năm xưa sẽ dần dần nổi lên. Ở phần nội dung đầu truyện đã cho biết như vậy rồi.



Vậy là Tiểu Hạ bỏ mặc anh Phong mất ah, thương quá. Anh hai trở về sẽ hết mực bảo vệ Tiểu Hạ ah~