Yêu Thương
Chương 59 : Hy sinh và chịu đựng của anh
Ngày đăng: 19:20 20/04/20
Mạnh Hạ lắc đầu: "Anh rốt cuộc có hiểu hay không?!"
Từ Dịch Phong mặt lạnh xuống, từ đầu đến cuối, ánh mắt khi cô nhìn hắn đều là lạnh lùng. Hắn khô khốc thốt ra: "Hiểu!"
Mạnh Hạ đưa mắt liếc hắn một cái, không có nói gì nữa mà hướng về phía cửa đi ra.
Từ Dịch Phong đi theo ở sau lưng cô, cũng ra khỏi cửa tiệm gà rán Kentucky. Mạnh Hạ dừng bước lại: "Từ Dịch Phong, anh không cần phải đi theo tôi."
"Lúc này một mình em ở bên ngoài không được an toàn!" Sắc mặt hắn chìm xuống, hơi tức giận một chút.
"Không an toàn? Còn cái gì mà không an toàn!" Mạnh Hạ bật cười: "Tôi không phải là đã sớm trải qua rồi sao? Anh ở biệt thự bên bờ biển đã cường gian tôi, khi đó sao anh không suy nghĩ cho tôi như vậy?"
Sắc mặt của Từ Dịch Phong cứng đờ, lời này của cô làm cho hắn khó chịu đến hít thở không thông.
"Từ Dịch Phong, anh bây giờ vì biết rõ năm đó Nhan Ngải Ưu bỏ thuốc mình nên cảm thấy mình đã đối xử với tôi càng thêm thua thiệt phải không?" Cô cười nhạo một tiếng, gió đêm thổi tung mái tóc của cô, có thể nhìn thấy tinh thần của cô đã sa sút và suy sụp đi nhiều: "Không cần biết là anh yêu tôi, hay muốn đền bù tổn thất, nhưng dù có được tất cả một lần nữa, tôi cũng không cần. Tôi hận anh, hận không thể nhìn thấy anh lập tức chết ngay ở trước mặt tôi."
Mạnh Hạ nghiến răng nghiến lợi mà nguyền rủa.
Từ Dịch Phong khó xử nắm tay cứng ngắc, đôi mắt yên lặng ngắm nhìn cô, yên lặng giống như cục diện đáng buồn này. Ánh sáng trong mắt từng chút từng chút một biến mất: "Em thật sự hy vọng như vậy sao?"
"Phải!" Cô kiên định thốt ra một chữ này, đôi mắt tràn đầy phẫn nộ, tất cả thống khổ mà Nhan Ngải Ưu gây ra cho mình, cô đều trút giận hết lên người hắn.
Nói xong, cô xoay người vẫy xe taxi đến.
Cả trái tim của Từ Dịch Phong đều lạnh lẽo đến tận xương, trong lòng như bị thứ gì đó không ngừng tra tấn, đau đớn muốn vỡ tan.
Hắn lặng lẽ nhìn theo chiếc xe taxi đó, ghi nhớ biển số xe, một hồi lâu sau mới chầm chậm xoay người, hướng về chiếc BWM ở cách đó không xa lặng tiếng đi tới.
Mở cửa xe ra, một mùi thuốc lá nhàn nhạt ập tới.
Điếu thuốc trong tay Mạnh Tiêu lập lòe ánh sáng, anh không nói tiếng nào mà chỉ thất thần nhìn về phía trước. Từ Dịch Phong nhìn thấy bao thuốc lá ở phía trước, vừa muốn đưa tay cầm lấy đã bị Mạnh Tiêu ngăn lại. Từ bên trong ném cho hắn một gói thuốc lá màu xanh nhạt khác.
Từ Dịch Phong hơi sững sờ, sau đó tự mình châm lửa: "Tiểu Hạ sau khi trở về, tính tình đã xấu hơn nhiều."
Ánh mắt của Mạnh Tiêu hơi dao động một chút, nhả ra một vòng khói: "Ngươi cho rằng cô ấy còn có thể giống như trước đây ư? Từ Dịch Phong, nếu không phải là nhớ tới tình nghĩa năm xưa, ta đã sớm tiêu diệt ngươi!"
Mạnh Hạ nghẹn lại một chút, lại gắp thức ăn vào trong chén.
"Tiểu hạ, làm sao em lại đối xử với Tiêu ca như vậy. Em có biết tại sao anh ấy trở về không? Anh ấy vì trở về để gặp em mà phải chấp nhận một phát súng, viên đạn chính là ở chỗ này!" Tiêu Giáp cả mặt đỏ ngầu, nặng nề chỉ vào lồng ngực: "Còn em thì sao? Vì cái tên Từ Dịch Phong kia mà tức giận với Tiêu ca, anh ấy thiếu chút nữa thì ngay cả mạng sống cũng không còn giữ được!"
Đôi đũa trong tay Mạnh Hạ liền rơi xuống.
"Anh ấy vì em mà đã làm bao nhiêu việc, em có thấy không?" Tiêu Giáp quát lên.
Mạnh Lý đứng lên, chân mày nhíu chặt: "Thân thể của Mạnh Tiêu làm sao?"
"Không chết được!" Hắn hừ một tiếng, nổi giận đùng đùng đi lên lầu.
************************
Mạnh Tiêu thay xong y phục, liền thấy Tiêu Giáp thở phì phì ngồi ở trên ghế sô pha. Anh cũng không có lên tiếng nói gì.
"Tiêu ca, anh đã không phải anh ruột của Tiểu Hạ, anh thích cô ấy, vì cái gì mà không theo đuổi cô ấy? Anh vì cô ấy mà làm nhiều như vậy, hãy để cho cô ấy biết rõ đi."
Mạnh Tiêu ngước mắt nhìn hắn một cái, cười khẽ: "Tiểu Giáp, chờ cậu về sau gặp được người mình thích thì sẽ hiểu."
Cũng không phải là cứ yêu hết lòng thì sẽ có được kết quả như mình mong muốn.
Mạnh Tiêu mím căng khóe miệng, trầm tư một chút mới lên tiếng tiếp: "Đứa bé kia thế nào rồi?"
"Phẫu thuật rất thàng công, không có gì đáng ngại nữa." Tiêu Giáp nói ra mà vẫn còn chút không cam lòng.
Mạnh Tiêu gật gật đầu, ngập ngừng một chút: "Ngày mai đi thăm đứa nhỏ đó một chút, dù như thế nào cũng gọi tôi là cậu mà."
Tiêu Giáp có chút khó hiểu: "Tiêu ca, Tiểu Hạ đã luôn nghĩ đến đứa nhỏ ấy như vậy, nếu sức khỏe của nó đã không có vấn đề gì nữa thì sao lại không nói cho cô ấy?"
Mạnh Tiêu không có nói gì nữa, Tiêu Giáp nhìn thấy vẻ mặt ảm đạm của anh, chỉ biết lẳng lặng đi ra bên ngoài.
---