Yêu Thương

Chương 67 : Dầu gì hắn cũng là cha của con cô

Ngày đăng: 19:20 20/04/20


Trong tim Mạnh Hạ đột nhiên bị thứ gì đó giữ lại, vội vàng dồn dập, một khắc đó cô thậm chí đã cảm thấy trái tim đều muốn nhảy ra ngoài. Đầu óc một mảnh trống rỗng: "Anh ta làm sao vậy?", những lời này đã dâng lên tận cuống họng mà lại không thể nói lên thành lời.



"Dịch Phong làm sao vậy?" Đàm Dĩnh ngay cả giày cũng không mang, liền xông lên: "Làm sao vậy hả?"



Từ Tiểu Táp thở gấp một hơi, giữa chân mày mày đúng là vui sướng: "Mẹ, Tiểu Hạ, Dịch Phong đã tỉnh lại."



Hai tay của Mạnh Hạ đan vào nhau quá chặt, cô cảm thấy sau khi khôi phục được thính lực, ngoại trừ một tiếng "Mẹ" mà Tiểu Lãng gọi thì đây chính là câu nói tuyệt vời nhất mà cô nghe được, anh ấy đã tỉnh, đã tỉnh lại rồi. Mạnh Hạ thở ra một hơi thật sâu, khóe miệng không kiềm được mà cong lên.



Từng tia nắng chiếu vào, trước mặt là một cảnh tường sáng.



"Tiểu Lãng, Nhạc Nhạc…" Cô nhẹ nhàng dắt tay hai đứa bé, đi tới cửa.



Ánh mắt của Từ Tiểu Táp vẫn luôn dừng lại ở trên người của cô, cô ấy dịu dàng cười: "Đi thôi…"



Bước chân của Mạnh Hạ dừng lại: "Tiểu Táp tỷ, tỷ mang mấy đứa nhỏ đi đi, em không đi."



Ánh mắt của Từ Tiểu Táp đảo một cái, lúc này có gì đó không ổn phải không. Lúc Từ Dịch Phong vừa mới tỉnh lại, trong miệng không phải câu đầu tiên nói ra là gọi tên cô sao? Nhưng mà mặc kệ đi, Từ Tiểu Táp nhanh chóng xoay chuyển: "Tỷ mang mấy đứa đi, hay là em ở bên ngoài chờ tỷ. Lát nữa mấy nhóc thăm Dịch Phong xong, em liền đón về, em thấy thế nào?"



Từ Tiểu Táp thấy cô một vẻ do dự, lập tức cúi người xuống: "Tiểu Lãng, Nhạc Nhạc, ba của các con đã tỉnh lại…"



Hai đứa bé trong nháy mắt đều ngẩng đầu lên nhìn vào Mạnh Hạ: "Mẹ, chúng ta nhanh đi đi." Bàn tay nhỏ bé dường như có đầy năng lượng, giữ chặt lấy Mạnh Hạ đi về phía trước.



Tử Tiểu Táp lắc lắc đầu cảm thán, Mạnh Hạ đã không còn hận hắn, so ra thì cũng là còn yêu hắn.



Người đàn ông kia ngàn vạn lần đừng có làm tổn thương lòng phụ nữ, một khi đã đau thấu tim, để quay đầu lại thật sự là khó khăn.



**********************



Mạnh Hạ đang dụ dỗ hai đứa bé tự đi vào, Từ Tiểu Táp nhìn nhìn cô: "Đã đến nơi này mà không tiến vào xem một chút sao?"



Mạnh Hạ bỗng nhiên siết chặt tay, vẻ mặt trông có vẻ bình tĩnh: "Không được. Để cho Tiểu Lãng thấy anh ta, anh ta sẽ hiểu."




Trong phòng chỉ còn lại hai người, nhất thời lại rơi và trong trầm mặc. Mạnh Hạ hít một hơi: "Cám ơn anh." Giọng nói dù là bình tĩnh, nhưng nói xong câu này cô đã cúi đầu xuống.



Từ Dịch Phong trong lòng có chút khó chịu, nhìn vào gò má trắng muốt của cô, trong lòng hắn dâng lên một hồi xúc động. Cô không nhìn hắn thì dù hắn có nói cái gì, cô cũng không nghe thấy được.



Từ Dịch Phong lầm bầm nói ra: "Tiểu Hạ, hôm đó trước khi hẹn gặp em, Hạo Trạch đã bày cho anh một cách…" Giọng nói của hắn yếu ớt, sắc mặt cũng không có dễ nhìn: "Nhưng về sau nghe những lời nói của em, anh đã liền từ bỏ ngay ý nghĩ kia, anh không muốn lừa dối em."



"Cảm ơn em đã sinh ra Tiểu Lãng, nó vô cùng… đáng yêu, cũng rất thông minh, và rất giống anh. Nhìn thấy nó, anh liền nhớ lại năm đó đã nói với em những lời kia, ý nghĩ tự sát anh cũng đã nghĩ. Em yên tâm, ta cả đời này cũng sẽ không kết hôn, Tiểu Lãng và Nhạc Nhạc chính là con của anh. Với lại, Tiểu Lãng mang họ Mạnh của em, anh cũng không có ý kiến gì, chỉ là cảm thấy cái tên này có chút khó nghe." [Lúc Mạnh Hạ ghép cái tên Mạnh – Lãng cũng đã nói phát âm nghe như là lỗ mãng ấy:v]



Mạnh Hạ vẫn cúi thấp đầu.



Từ Dịch Phong vẫn thao thao bất tuyệt nói ra, trong giọng nói mơ hồ có mang theo mong đợi: "Nếu như có thể, hy vọng thời gian có thể đem chúng ta quay trở lại, anh nhất định sẽ thật quý trong em!" Chỉ là chưa bao giờ có nếu như.



Cô nắm chặt tay, ngồi lặng ở đó, hô hấp ngừng lại, nhất thời trong lồng ngực có cảm giác đau đớn.



Từ Dịch Phong mím mím khóe môi đã khô khốc, còn muốn nói gì đó, liền ngghe thấy một tiếng nói nhẹ nhàng, mềm mại truyền đến: "Anh thật là tự huyễn, Tiểu Lãng có chỗ nào giống anh?"



Từ Dịch Phong cả người liền đông cứng lại, cô ấy có thể nghe thấy được?



Mạnh Hạ từ từ ngẩng đầu lên, cùng với ánh mắt của hắn chạm nhau. Từ Dịch Phong nhất thời chột dạ, nếu mà nằm ở đây cũng không nhúc nhích được.



"Em gọi y tá đến đây, anh muốn đi toilet." Hắn đã lùi bước, còn có cả ngại ngùng.



Mạnh Hạ đột nhiên cười một tiếng, cười như vậy đã rất nhiều năm trở lại, đây là lần đầu tiên cảm thấy nhẹ nhàng tự do ở trước mặt hắn như thế: "Vừa rồi có một nữ y tá ở cửa, để tôi đi gọi."



Từ Dịch Phong sắc mặt trắng bệch, khóe miệng hiện ra bất mãn, dầu gì hắn cũng là cha của con cô mà: "Tiểu Hạ, em thật sự để cho người khác nhìn thấy thân thể của anh sao?"



Mạnh Hạ bị hắn nói trắng ra như vậy, ngược lại còn ngẩn ra, ngay sau đó liền cười cười: "Người nhìn anh còn thiếu sao?"



Từ Dịch Phong nghẹn lời, hai trong mắt đen láy thẳng tắp nhìn cô đe dọa: "Từ nay về sau, anh vì em mà thủ thân như ngọc." Mặc dù bây giờ rõ ràng là không làm được việc gì, nhưng lời nói vẫn mang khí thế bừng bừng.