Yêu

Chương 12 :

Ngày đăng: 11:53 19/04/20


Cố Thanh Đồng trả lời tin nhắn của anh: “Ngủ ngon.” Cả đêm ngủ ngon, vậy mà ngủ mơ thấy khoảng thời gian năm lớp mười. Lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Mặc Tuân là lúc anh đang ngồi ở hàng cuối cùng, lúc thì nói chuyện với người xung quanh, lúc thì nhìn ra ngoài cửa sổ.



Sau đó, chủ nhiệm lớp vào phòng, nói mấy câu đơn giản rồi bắt đầu cứng ngắc tự giới thiệu bản thân.



Anh đứng trên bục giảng, áo sơ mi trắng không nhiễm một hạt bụi, giọng nói trong trẻo, thong thả giới thiệu: “Chào mọi người, mình tên là Lâm Mặc Tuân. Lâm trong song mộc, Mặc trong thủy mặc, Tuân trong Tuân Tử.”



Cố Thanh Đồng nhìn gương mặt anh, nhất thời thất thần.



Lâm Mặc Tuân, thi được giải nhất thành phố C. Trên bảng thông báo của trường còn dán một bản tin về anh, liệt kê kết quả thi ba môn toán, lý, hóa đều là điểm tuyệt đối.



Đến lượt cô lên bục giảng giới thiệu: “Chào mọi người, mình tên là Cố Thanh Đồng.”



Bên dưới lập tức có người ngạc nhiên hô lên: “Thúy Vũ Hoàng Sam Hoắc Thanh Đồng*?” Mỗi một đôi mắt đều nhất loạt dõi về phía cô.



*Thúy Vũ Hoàng Sam Hoắc Thanh Đồng: Thúy Vũ Hoàng Sam là biệt danh của Hoắc Thanh Đồng, nữ chính trong tiểu thuyết “Thư kiếm ân cừu lục” của tác giả Kim Dung.



Cố Thanh Đồng tủm tỉm giải thích: “Ba mình mê truyện Kim Dung.”



Tiếp theo, Lâm Mặc Tuân được bầu làm lớp trưởng, cô là đại biểu môn văn. Cô ngồi ngay dãy cạnh anh, trên anh một bàn, giữa họ chỉ cách một lối đi nhỏ.



Bọn họ đã từng cách rất gần, chỉ là số lần tiếp xúc quá ít.



Hôm sau rửa mặt mũi xong, Cố Thanh Đồng lờ mờ nhớ đến “chuyện vui” hai người kia nhắc đến hôm qua.



Cô vỗ nước dưỡng da* lên mặt: “Hôm qua các cậu nói chuyện vui gì vậy?”



*Nước dưỡng da (爽肤水): Nước dưỡng da bao gồm hàm lượng cồn nhỏ, dùng sau khi rửa mặt, có tác dụng khôi phục lượng kiềm ở da mặt, chăm sóc chất sừng…



Hiểu Như đang ngáp, nhất thời dừng lại động tác. Thanh Đồng thấy rõ sự giảo hoạt lóe ra trong mắt cô, Hiểu Như tiến tới trước mặt cô, mắt đảo tròn một vòng.



“Đại sư bảo là năm nay hoa đào của cậu vô cùng vượng.”



Cả người Thanh Đồng lạnh đi.



“Đại sư Triệu, có lời cứ nói.”



“Tìm thấy phiếu cơm của cậu rồi.”



“Ờ.”



Hiểu Như thấy biểu tình của cô thờ ơ, liền mở miệng nói: “Bạn học Thẩm phải thất vọng rồi.”



“Thẩm Tư á?”



“Cậu quên rồi à? Là trưởng nhóm nghiên cứu sinh của mình ý.”



“Mình biết rồi. Cậu ta nhặt được à? Lạ nhỉ.”



“Đây chính là duyên phận.”
“Chẳng may xảy ra chuyện gì quan trọng thì sao?” Trần Lộ sửng sốt nói.



Cố Thanh Đồng khóc không ra nước mắt: “Nhưng mình có quen bác ấy đâu.”



“Sao đâu. Mẹ chồng tương lai mà, bồi dưỡng tình cảm trước.” Trần Lộ vươn tay nhanh nhẹn vuốt màn hình một cái.



Điện thoại được kết nối.



“Mặc Tuân!” Là một giọng nói rất dịu dàng.



“Vâng!” Còn đây là giọng hồi hộp, lo lắng.



“Vâng?” Mẹ Lâm nghi hoặc: “Cô là?” Giọng nữ làm mẹ Lâm ngẩn ra.



Cố Thanh Đồng cắn răng: “Cháu chào bác, là thế này, cháu… à… nhặt được chiếc điện thoại này, hiện đang tìm chủ nhân của nó.”



Lại thêm một “Lôi Phong”*. 



*Lôi Phong: Là một người lính, chiến sĩ Cộng sản, trong lời nói của người TQ đại lục, hai chữ Lôi Phong đã trở thành danh từ “người tốt việc tốt”.



“À, vậy ư.” Mẹ Lâm ngập ngừng, “Cám ơn cháu nhiều, lát nữa tôi sẽ bảo con trai tôi liên lạc cho cháu. Cháu tên gì nhỉ?”



Cố Thanh Đồng ngẫm nghĩ một lúc: “Bác gái, không cần khách sáo đâu ạ.” Cô có thể không báo tên.



May mà mẹ Lâm không nói thêm gì nữa, Cố Thanh Đồng cúp điện thoại, xoa cái trán đã túa mồ hôi.



Cuối cùng vui vẻ bị Trần Lộ kìm nén cũng bộc phát: “Cố Thanh Đồng, mình bái phục cậu quá. Cậu lại có thể nghĩ ra cái lý do này! Mình nên gọi cậy là gì đây? Cố Lôi Phong nhé? Hay khăn quàng đỏ?”



Lâm Mặc tuân từ phòng thí nghiệm ra ngoài, vừa đọc xong tin nhắn của cô, đang nhắn tin lại cho cô thì mẹ Lâm gọi điện tới.



“Mẹ!”



“Mặc Tuân, con làm rơi điện thoại à?”



Bước chân Lâm Mặc Tuân dừng lại.



“Mẹ vừa gọi đến số kia, là con gái nhận điện. Cô ấy nói nhặt được điện thoại của con.”



Mệt mỏi trong mắt Lâm Mặc Tuân biến mất ngay tức thì: “Lúc nữa con liên lạc với đối phương.”



Mẹ Lâm nói: “Mẹ ninh canh cho con, đưa đến nhà trọ rồi, tối về nhớ ăn đấy.”



“Vâng, con cúp máy đây.” Lâm Mặc Tuân bật cười.



Trương Sở nhìn anh cong môi: “Sao thế? Có việc vui gì à?”



Lâm Mặc Tuân cười nhẹ một tiếng: “ Tôi phát hiện đồng chí Lôi Phong của xã hội hài hòa xã hội chủ nghĩa ngày càng nhiều.” Nghĩ đến nhất định vừa rồi cô rất hồi hộp.