Yêu

Chương 16 :

Ngày đăng: 11:53 19/04/20


Chủ nhật, Lâm Mặc Tuân cùng người nhà tham gia tiệc mừng thọ của một người bác sáu mươi tuổi.



Sau khi người nhà họ Lâm đến khách sạn liền đến chào hỏi chủ nhà.



“Mặc Tuân về rồi đấy à. Bao năm không gặp, thằng nhóc này trưởng thành rồi.”



Lâm Mặc Tuân lễ phép gọi: “Bác Lý, sinh nhật vui vẻ.” Từ lúc anh đi vào liền hấp dẫn không ít ánh mắt của các cô gái, lúc biết là con trai độc nhất của nhà họ Lâm, lại càng bàn luận nhiều hơn.



Mẹ Lâm nói chuyện với bác gái Lý, Lâm Mặc Tuân thì đi theo cha mình.



Rõ ràng các bác gái rất hứng thú với Lâm Mặc Tuân.



“Đứa bé Mặc Tuân này đúng là tuấn tú lịch sự, bây giờ về nước phát triển đó hả?”



Mẹ Lâm trả lời: “Tạm thời ở trong nước.”



“Hai mươi sáu rồi nhỉ, chắc có đối tượng rồi.” Bác gái thử dò xét.



Mẹ Lâm thở dài: “Có thì tốt quá.”



Mọi người nghe xong, trên mặt liền lộ vẻ vui mừng, rối rít nghĩ tới người thân của mình.



Lúc này lại có khách đi vào, một nhà ba người, không hề thua kém ba người nhà họ Lâm. Chủ nhà ra nghênh đón.



Lâm Mặc Tuân chỉ hơi nghiêng người, ánh mắt đảo qua chỗ khác theo bản năng, chợt tròng mắt trong trẻo hơi ngẩn ra.



“Chú Tần, chẳng phải đã bảo chú đừng tới đấy ư? Chú nhìn chú xem, dạo này sức khỏe thế nào?”



Tần Trấn cười tủm tỉm: “Mừng thọ của anh, sao tôi có thể không đến.” Sau đó hai người bắt tay nhau.



Chủ nhà nhìn người sau lưng Tần Trấn, trong mắt lộ ra sự tán thưởng: “Tử Chấp rất có phong độ của chú thời trai trẻ.”



Tần Trấn cười nói: “Thằng bé này còn thiếu kinh nghiệm lắm, cần rèn luyện thêm.”



Tử Chấp hơi khom lưng, chào hỏi: “Bác trai, sinh nhật vui vẻ.”




Chu Thanh Nguyệt trừng mắt nhìn ba người bạn cùng phòng, ý rất rõ ràng, người này không tồi. Sau đó ba người vội vàng lên xe.



Trong xe ấm áp làm chân tay lạnh cóng của ba người dần ấm lại. Trần Lộ biết ơn nói với Lâm Mặc Tuân: “Thật cảm ơn thầy Lâm, trễ thế này mà còn tới đón bọn em.”



Lâm Mặc Tuân ừ một tiếng: “Không cần khách sáo.”



Hiểu Như quan sát xe của anh: “Thầy Lâm, em có một vấn đề không biết có tiện hỏi không?”



Cố Thanh Đồng đột ngột xoay đầu nhìn Triệu Hiểu Như, ý tứ rất rõ ràng.



Lâm Mặc Tuân mím môi: “Các bạn có thể gọi tên tôi, tôi và Thanh Đồng đều là bạn học.”



Trần Lộ há mồm, không thể nào gọi ra, cô đàng hoàng nói: “Gọi tên của anh, sao em cứ có cảm giác đại nghịch bất đạo.”



Cố Thanh Đồng không kìm được cười nắc nẻ.



Hiểu Như ho khan: “Thầy… Thầy Lâm. Em muốn hỏi là, cạnh anh còn anh chàng nào độc thân không?”



Khóe mắt Cố Thanh Đồng lườm thẳng tới, mất mặt quá đi.



Trong mắt Lâm Mặc Tuân hiện lên sự vui vẻ: “Tôi sẽ lưu ý.”



Đến ký túc, hai người kia thức thời vội vàng xuống xe.



Ngón tay Lâm Mặc Tuân gõ từng cái xuống vô lăng: “Cuối tuần mời họ ăn cơm có được không?”



“Ăn cơm?” Cố Thanh Đồng lẩm bẩm lặp lại.



Lâm Mặc Tuân quay đầu nhìn thẳng vào mắt cô: “Không phải xác định quan hệ là phải mời khách ăn cơm ư?”



Cố Thanh Đồng đảo tròng mắt: “Để em hỏi xem mấy cậu ấy muốn ăn gì.”



Khóe môi Lâm Mặc Tuân cong cong, cuối cùng sự tích tụ cũng buông lỏng từng chút một.