Yêu

Chương 20 :

Ngày đăng: 11:53 19/04/20


Buổi tối Cố Thanh Đồng trở về, hai người kia hỏi cô hôm nay tiến triển đến đâu.



Cô miễn cưỡng lắc đầu.



Hiểu Như ngạc nhiên: “Không thể nào? Bạn học Đất Đen rụt rè thế cơ á? Không giống phong cách của anh ấy?”



Trần Lộ cũng thế, hai tròng mắt nhìn Cố Thanh Đồng chằm chằm, trong mắt tràn đầy nghi ngờ: “Chẳng lẽ Thanh Đồng của chúng ta mất hết sức quyến rũ nhanh vậy.”



Cố Thanh Đồng trợn mắt: “Các cậu nghĩ đâu vậy.”



Hai người kia nhìn cô chòng chọc: “Thanh Đồng, bọn mình là bạn học ba năm, bạn học tốt nhất trên đời, khuê mật tốt nhất của nhau, chuyện đấy, thật ra thì bọn mình tò mò lắm, cậu và Đất Đen đến mức độ nào rồi?”



Cố Thanh Đồng nghiêm nghị: “Mình có quyền lợi giữ vững trầm mặc.”



“Thẳng thắn được khoan dung.”



Cố Thanh Đồng xoay người.



“Trong tay mình có mấy tấm hình, không biết bạn học Đất Đen xem xong sẽ có ý kiến gì?”



Cố Thanh Đồng trượt chân, quay đầu trợn mắt nhìn. Nhìn Trần Lộ gian trá giơ điện thoại lên, cô muốn hộc máu.



“Mình không cẩn thận trơn tay mất. Aaaa… tay trơn…”



Cố Thanh Đồng cắn răng nghiến lợi, bất đắc dĩ rít ra hai chữ: “Hôn!”



“Chỉ đơn giản thế thôi à?”



Cố Thanh Đồng hu hu hai tiếng: “Các cậu còn muốn sao nữa?”



“Không khoa học!” Hiểu Như nói từng chữ: “Theo tốc độ phát triển của các cậu thì nên đụng ngã rồi mới phải.”



Cố Thanh Đồng chẹp miệng: “Mình là người rụt rè, sao có thể phóng khoáng thế được. Cậu cho rằng mình là các cậu đấy à?”



Khinh bỉ!



“Vậy cũng chưa chắc.”



Vẫn là nói sau.



“Xóa ảnh!” Cố Thanh Đồng làm thủ thể “giết”.




“Sao?” Lâm Mặc Tuân nhíu mày, “Có ảnh nữa này? Đây cũng là linh tinh sao.”



“Đấy là trùng hợp.” Cố Thanh Đồng bình tĩnh nói.



Lâm Mặc Tuân không chớp mắt nhìn cô, Cố Thanh Đồng cũng nhìn anh, hai tròng mắt đen trắng rõ ràng.



Cuối cùng Lâm Mặc Tuân dời tầm mắt sang chỗ khác, tiếp tục xem topic. Topic dần nóng lên, nhất thời bình luận rối rít. Cố Thanh Đồng vô cùng buồn bực, thật ra cô và Thẩm Tư không tiếp xúc nhiều, không biết tại sao lại có người chụp được những bức ảnh này.



Buổi dạ vũ dành cho nghiên cứu sinh mới, Thẩm Tư mời cô khiêu vũ, cô không nhận lời, hai người đứng cạnh nhau nói mấy câu, không ngờ sẽ có bức ảnh này.



Bên dưới có người bình luận:



Hai người này là người yêu hả. Nhưng hai người này ít nổi quá.



Nhìn hai người rất xứng đôi.



Cô gái này là ai vậy? Dáng vẻ được đấy.



Nghiên cứu sinh khoa Trung văn, xinh xắn cũng tốt tính. Thẩm Tư ở đại học C vẫn luôn độc thân.



Có thể tóm Thẩm Tư vào tay, cô gái này không đơn giản.



Nghe bảo cô ta đá Thẩm Tư rồi.



Trên mạng có rất nhiều bình luận của mọi người. Cố Thanh Đồng thấy còn có người mắng cô nữa, sắc mặt Lâm Mặc Tuân dần trầm xuống.



Cố Thanh Đồng thở hắt ra một hơi. “Em thẳng thắn. Thẩm Tư có gọi điện cho em, em có nghe, nhưng kết quả là em uyển chuyển cự tuyệt rồi.”



Lâm Mặc Tuân không nói một lời, thời gian dần trôi qua. Cố Thanh Đồng im lặng ngồi bên phải: “Mặc Tuân, cảm giác bị hiểu lầm không dễ chịu tí nào cả. Ừm, giống như năm lớp mười mọi người đều nói anh thích Hứa Diệu Thanh.” Giọng cô dần nhỏ đi.



Lâm Mặc Tuân hơi nhíu mày, đóng nhật kí bình luận lại. “Ai bảo?”



Cố Thanh Đồng giương mắt: “Bạn học chứ ai?”



Lâm Mặc Tuân cười bất đắc dĩ: “Bảo sao em học toán không tốt, cả ngày chỉ quan tâm những tin đồn bịa đặt đó.”



Cố Thanh Đồng bắt gặp nụ cười của anh: “Giữa em và Thẩm Tư cũng toàn là tin đồn bịa đặt.”



Lâm Mặc Tuân ừ một tiếng không chút độ ấm, Cố Thanh Đồng thầm thở ra một hơi, cô cầm máy tính, phát hiện lại có mạng. Bỗng bên tai truyền đến giọng ai oán của người nào đấy: “Lạ thật đấy, sao không truyền xì căng đan của anh với em nhỉ?”