Yêu
Chương 22 :
Ngày đăng: 11:53 19/04/20
Nguyên Đán, trời tờ mờ sáng Cố Thanh Đồng đã rời giường, giáo sư Cố và bà Cố vẫn chưa dậy, cô rón rén nấu đồ ăn sáng, lại xuống dưới nhà mua bánh bao và xíu mại.
Lục Nhuế Chi thấy đồ ăn sáng đã được chuẩn bị xong, liền cười tủm tỉm, suy cho cùng thì con gái vẫn là tri kỉ. Tới cửa phòng Thanh Đồng, bà gõ hai cái rồi đẩy cửa ra, hỏi: “Sao không ngủ thêm lúc nữa?”
Cố Thanh Đồng đang sắp xếp lại sách ở đầu giường: “Mẹ, hôm nay con phải ra ngoài.”
“Hôm nay mẹ và cha con qua nhà bà, buổi trưa không về. Bà rất nhớ con, con có thời gian thì đi thăm bà nhé.” Bà là mẹ của Lục Nhuế Chi, hơn chín mươi tuổi, người già rồi nên hơi hồ đồ. Mỗi lần Cố Thanh Đồng đi thăm bà, bà đều vui mừng kéo tay cô nói liên miên những chuyện ngày xưa.
Động tác trên tay Cố Thanh Đồng hơi ngừng lại, đáp một tiếng: “Con biết rồi.”
Giáo sư Cố và Lục Nhuế Chi ăn sáng xong liền đi. Chín giờ Lâm Mặc Tuân tới đón Cố Thanh Đồng.
Cố Thanh Đồng đưa quà cho anh, Lâm Mặc Tuân cười: “Thanh Đồng, em không cần căng thẳng thế đâu.”
Cố Thanh Đồng không thèm giương mắt: “Đây là lễ phép.”
Lâm Mặc Tuân để đồ ra ghế sau, chậm rãi nói: “Thật ra thì anh cũng chuẩn bị.”
Đúng lúc này thì có hàng xóm đi qua, nom thấy hai người: “Thanh Đồng, ô đây là chuyện gì thế này?”
Cố Thanh Đồng quay người lại nhìn thấy mẹ của giáo sư Lý: “Bà Lý!”
Lâm Mặc Tuân đứng cạnh cô, cười yếu ớt, chờ Cố Thanh Đồng giới thiệu.
“Đây là bạn học của cháu.” Cố Thanh Đồng cắn lưỡi.
Nháy mắt ánh mắt Lâm Mặc Tuân lia tới.
Bà Lý cười vui vẻ: “Lần đầu thấy có bạn học nam tới tìm cháu. Ha ha… Thầy Lục sướng rồi.” Bà Lý quan sát Lâm Mặc Tuân: “Thằng bé này khôi ngô quá, rất xứng đôi với Thanh Đồng của chúng ta.”
Cố Thanh Đồng đỏ bừng mặt. Lâm Mặc Tuân khoe mẽ chào hỏi bà Lý.
Lúc gần đi, bà Lý cười nói: “Có cơ hội thì thường xuyên đến nhé.”
Cố Thanh Đồng quýnh lên, nói: “Lái xe, lái xe.”
Lâm Mặc Tuân nhíu mày: “Không khí chỗ em thật hài hòa.”
Cố Thanh Đồng im lặng là vàng.
Xe chạy bon bon trên đường. Cố Thanh Đồng an tĩnh ngồi ở ghế lái phụ, vẻ mặt hờ hững, đến lúc này đã không còn căng thẳng như trước nữa.
“Thanh Đồng!” Bỗng dưng Lâm Mặc Tuân gọi cô.
“Vâng?” Cô thờ ơ trả lời.
“Hôm nay nhà cậu anh cũng tới, tiện thể gặp luôn vậy.” Lâm Mặc Tuân như lơ đãng nói.
Cố Thanh Đồng lập tức ngồi thẳng người: “Sao anh không nói sớm?” Cô trừng mắt.
Lâm Mặc Tuân bất đắc dĩ lắc đầu: “Ừ, đều là theo cậu của anh.”
“Cô ấy bao lớn rồi?”
“Mười bảy rồi.”
Cố Thanh Đồng im lặng một chốc, đoạn tiếp: “Kết hôn muộn, sinh muộn.”
“Sức khỏe của mợ không tốt, khó khăn lắm mới có Nhạc Nhạc.”
Cố Thanh Đồng híp mắt: “Cô bé rất đáng yêu, mười bảy tuổi, thật tốt.”
“Sao bỗng dưng lại thương cảm vậy.”
Cố Thanh Đồng thở ra một hơi, trước mặt liền xuất hiện một đám sương trắng.
Định Lăng nằm ở phạm vi trung tâm phồn hoa của thành phố C, rất có không khí lẻ loi di thế. Trong ngoài trường học đều có cây ngô đồng thật cao, mùa này, cây trụi lủi.
Hai người chậm rãi đi bộ.
Hiệu sách vẫn còn, cửa hàng văn phòng phẩm cũng thế, quán trà sữa cũng vậy, chủ quán không đổi nhưng lại có cảm giác cảnh còn người mất.
Lâm Mặc Tuân mua hai cốc trà sữa. Cố Thanh Đồng ngạc nhiên nhận lấy.
Anh hút một ngụm, cau mày rồi không đụng vào nữa.
Cố Thanh Đồng thích thú: “Khó uống lắm à?”
Lâm Mặc Tuân ừ một tiếng.
Cố Thanh Đồng hút một ngụm to: “Thật ra thì không khó uống đến vậy đâu.”
Lâm Mặc Tuân ngoẹo đầu, ngưng mắt nhìn nụ cười trên mặt cô, vẻ mặt nghiêm túc: “Mùa đông năm đó thường thấy em cầm trà sữa.” Hình ảnh ấm áp làm sao, nhất là cảnh tượng cô và Tần Tử Chấp cãi nhau ầm ĩ.
Mỗi lần anh nhắc tới những chuyện này, Cố Thanh Đồng đều chỉ làm một người lắng nghe.
Anh nhếch môi, năm xưa luôn có một cậu bé ở cạnh cô, mua đồ ăn thức uống cho cô, oán trách luôn miệng.
Cố Thanh Đồng nghiêng đầu, nhìn vẻ mặt dịu dàng của anh: “Mặc Tuân, thì ra anh thầm yêu em lâu như vậy.”
Lâm Mặc Tuân giơ tay đeo bịt tai lên cho cô: “Đúng vậy, nhưng ra tay trễ mất bao năm. Ước chừng phản xạ hình cung của anh quá dài.” Anh trừng mắt: “Cuối cùng hiện tại đã danh chính ngôn thuận rồi. Thanh Đồng, bao giờ thì dẫn anh đi gặp ba mẹ em đây?”
Cố Thanh Đồng:…
“Thanh Đồng, lần sau lúc giới thệu với người khác phải nói… đây là bạn trai cháu.” Lâm Mặc Tuân rầu rĩ nói.
- Hết chương 22 -