Yêu
Chương 32 :
Ngày đăng: 11:53 19/04/20
“Mặc Tuân…” Cố Thanh Đồng gọi tên anh.
“Ừ?” Âm cuối của anh hơi cao.
“Xong rồi, nhất định anh ấy sẽ hiểu lầm.” Thanh Đồng túm chăn, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Lâm Mặc Tuân bất đắc dĩ cười cười, có lúc Lục Bình An làm người ta không kịp ứng phó. May mà Thanh Đồng không bị anh làm ảnh hưởng.
Hai người ra ngoài ăn cơm. Nháy mắt đã đến mười giờ, Cố Thanh Đồng nhìn con số trên màn hình di động, hận không thể quay ngược thời gian.
Sau khi ăn xong, Lâm Mặc Tuân đưa cô đến cửa nhà, chào hỏi giáo sư Cố và Lục Nhuế Chi, vì thời gian không sớm nên anh chỉ ngồi một lúc rồi về.
Thanh Đồng ngồi trên giường đọc sách, điện thoại để một bên. Lục Nhuế Chi gõ cửa đi vào, “Sữa nóng, uống đi rồi ngủ sớm một chút, đừng thức khuya, hai ngày nay sắc mặt con không tốt lắm. Thanh xuân của con gái có hạn.”
Thanh Đồng nhận lấy: “Mẹ, mẹ thật tốt.”
Lục Nhuế Chi nhìn thoáng qua điện thoại cô đặt bên cạnh, “Trước kia không thấy con ôm điện thoại suốt như bây giờ. Điện thoại có bức xạ, chơi ít thôi.”
Thanh Đồng cười cười.
Lục Nhuế Chi nghĩ đến chuyện gì, bèn đè thấp giọng, cằn nhằn: “Thanh Đồng, hai nhà chúng ta đã gặp mặt, nhưng con với Mặc Tuân vẫn chưa đính hôn, con vẫn cần giữ gìn, hiểu chưa?”
Cố Thanh Đồng vừa cầm cốc sữa lên uống liền bị sặc. Lục Nhuế Chi vội vỗ lưng cho cô: “Lớn ngần này rồi còn hấp ta hấp tấp.”
Cố Thanh Đồng khóc không ra nước mắt, ai bảo tự dưng mẹ nói chuyện này. Nhưng chỉ có thể giữa mẹ con mới nói những lời này, Thanh Đồng cọ đầu vào vai Lục Nhuế Chi: “Mẹ, con sẽ cố gắng.”
Lục Nhuế Chi cười.
Tuy trong lòng giáo sư Cố vẫn còn tiếc hận chuyện đổi con rể tương lai nhưng dù sao là chuyện của các thanh niên, ông không thể nói thêm gì.
Nói đúng ra thì người lớn hai bên có quen biết nhau. “Cuối cùng tôi đã hiểu, sao mấy năm nay Thanh Đồng và Tử Chấp không liên lạc với nhau.” Giáo sư Cố cảm thán.
Lục Nhuế Chi liếc ông: “Ông đừng nói chuyện này với bọn trẻ. Thằng bé Mặc Tuân kia mọi mặt đều không có gì để chê. Vả lại, người ta nhìn trúng con gái ông từ hồi cấp ba, bao năm như thế, hai người có thể cùng nhau tiến đến bước này cũng không dễ gì.”
Bên này Lâm Mặc Tuân đang ôm Tròn Tròn, ánh mắt tràn đầy cưng chiều: “Tròn Tròn thích em trai hay em gái?”
Tròn Tròn chơi điện thoại của anh, “Em gái.” Con nít bảy tuổi có nghe hiểu người lớn nói gì không? Giáo sư Lâm!
Một năm trôi qua trong chớp mắt, vui vẻ cũng tốt, bi thương cũng được, cuối cùng cũng đã qua. Một năm này, với hai người Thanh Đồng và Mặc Tuân mà nói thì là một năm đặc biệt, bọn họ bắt đầu hoạch định cuộc sống chung. Người nhà họ Cố vẫn không thay đổi tiết mục hàng năm đó là xem tiết mục cuối năm. Mấy năm này Thanh Đồng không có thói quen gác đêm, năm nay lại ngược lại. Lục Nhuế Chi bảo cô đi ngủ mấy lần nhưng cô không nghe.
Cuối cùng cũng tới một phút đếm ngược, cô bấm số điện thoại của Lâm Mặc Tuân, điện thoại được kết nối nhanh chóng. Hai người có thể nghe thấy tiếng pháo trong điện thoại.
Thanh Đồng đứng ở cửa sổ, nhìn pháo hoa trong bầu trời đêm, ánh sáng rực rỡ chói mắt như những vì sao.
Lâm Mặc Tuân nói: “Vừa định gọi điện cho em, không ngờ em nhanh hơn anh một bước.”
Thanh Đồng thấp giọng hỏi: “Mặc Tuân, anh đang làm gì?”
“Đánh bài với mọi người một lúc, vừa xem tiết mục cuối năm xong.”
Hình như bên kia rất náo nhiệt, Thanh Đồng nghe thấy những tiếng đùng đoàng, Lâm Mặc Tuân nhanh chóng lên tầng, vào phòng.
“Sắp tới lúc đếm ngược rồi.”
Lâm Mặc Tuân ừ một tiếng.
Điện thoại trầm mặc trong chốc lát, cùng nhau im lặng chờ đợi, không tiếng động nhưng tràn đầy tình cảm ấm áp.
“10… 9… 8… 7…. 6… 5… 4… 3… 2… 1…”
Ngay lúc ấy tiếng pháo đồng loạt vang lên, tâm tình kích động không cách nào ức chế. Một năm mới, khởi đầu mới, cuộc sống mới.
“Mặc Tuân, em yêu anh, có lẽ là từ năm lớp mười.”
Tiếng pháo vang lên đùng đoàng, lời của cô nhẹ nhàng tung bay. Nửa ngày không thấy anh hồi phục.