Yêu
Chương 34 :
Ngày đăng: 11:53 19/04/20
Một ngày thấm thoát trôi qua, từ mùng một đến mùng năm chỉ thăm người thân. Năm nay hiếm khi Thanh Đồng không cần nghe họ hàng dạy bảo, hai năm vừa rồi Lục Bình An không về nhà, thế là năm nay các họ hàng lôi kéo anh, nói hết những lời tích góp trong bao năm nay.
Thanh Đồng nghe mà sung sướng. Khả năng nhẫn nại của Lục Bình An có thể nói là bậc nhất. Anh không bực dọc cũng không trốn tránh, có lúc còn có thể vui vẻ nói đùa với họ hàng.
Mợ* có một cháu gái họ, vẫn luôn muốn giới thiệu cô ta cho Lục Bình An. Nhưng hai năm nay Lục Bình An không về nhà, bây giờ anh đã về, mợ luôn nhìn Lục Bình An chòng chọc, thế là mùng năm một nhà ba người mang quà đến nhà giáo sư Cố chúc tết.
*Mợ này là biểu cữu mụ, tức là mợ nhưng chỉ là họ hàng chứ k phải mợ ruột.
Thanh Đồng khoái chí, nháy mắt với Lục Bình An. Sắc mặt Lục Bình An không hề đổi, mãi đến trước khi ăn cơm.
Mợ nhiệt tình nói: “Cũng không thể để em gái kết hôn trước anh trai chứ hả? Bình An, con người chung quy nên kết hôn, cháu cũng đã gặp Dương Dương, xinh xắn y hệt Thanh Đồng.”
Từ lúc mợ đến nhà đến giờ, vẫn đang nói chuyện với Lục Bình An, Thanh Đồng và em trai họ chơi ở một bên.
“Bình An, tiến sĩ cũng phải kết hôn, cháu nghiên cứu sinh học, hôn nhân là tiếp nối sinh mệnh, ắt không thể thiếu.”
Thanh Đồng vui vẻ: “Mợ giỏi sinh học thật đấy.”
Em trai họ phá bĩnh: “Để nói chuyện với anh Bình An, mẹ phải chuẩn bị cả ngày đấy.”
Thanh Đồng nháy mắt với Lục Bình An mấy cái.
Lục Bình An chống đỡ tới giới hạn, anh nhìn đôi môi đóng mở của mợ, hơi nhíu mày: “Mợ.”
“Ừ!” Mợ dừng lại, cho là Lục Bình An muốn bày tỏ thái độ.
“Kéo dài sinh mạng loài người, sẽ không vì một mình cháu mà đoạn tuyệt đâu.” Anh đứng dậy, “Cháu xin lỗi, cháu cảm thấy tình yêu chân chính không phải giới hạn ở giới tính.”
Mợ càng trừng to mắt, “Lời này của cháu là có ý gì?”
Vẻ mặt Lục Bình An bất đắc dĩ, “Phụ lòng tốt của mọi người rồi, cháu không thích con gái.”
Giây sau cả phòng khách rơi vào yên tĩnh, chỉ có TV vẫn đang tiếp tục.
Lục Nhuế Chi kích động, “Bình An, con bị điên à?”
Trong khoảng thời gian chung đụng này, cấp bậc của Thanh Đồng ngày càng cao.
Là đùa giỡn trắng trợn đấy.
Cô cười hinh hích, trên TV đang phát một bài hát cũ, cô giơ tay chỉ TV, “Mặc Tuân, nghỉ đông năm lớp mười anh hát bài này ở KTV hay lắm…”
Cô chưa nói dứt miệng, người bị nhìn chòng chọc đã phủ môi xuống.
Tiếng hát vẫn vang vang:
Mùa mưa năm mười bảy tuổi ấy
Chúng ta có chung kỳ vọng
Cũng từng ôm chặt lấy nhau
Mùa mưa năm mười bảy tuổi ấy
Nhớ lại tuổi thơ từng chút một
Lại phát hiện trưởng thành đã từ từ đến gần
…
Nụ hôn kết thúc, người nào đấy từ từ bình ổn lại, khóe môi dán bên tai cô, “Mười bốn tháng hai chúng ta đi chứng nhận.” Anh vẫn đang thở dốc.
“Sau này đừng nghe bài hát này nữa, anh hát cho em nghe. Mùa mưa năm mười bảy tuổi ấy, chúng ta có chung kỳ vọng…”
Nghe giai điệu cảm động, giọng hát nhu hòa, khóe miệng anh vẫn cong cong, trong tròng mắt đong đầy tình thâm ý cắt.
Bạn yêu ai đấy, thật khéo là người đã được định trước trong vận mệnh của bạn.
Cô chính là người đã định trước trong vận mệnh của anh.