Yêu
Chương 36 :
Ngày đăng: 11:53 19/04/20
Tần Tử Chấp xảy ra tai nạn.
Cảm giác đầu tiên của Thanh Đồng là, có lẽ đây lại là một lời nói dối của Hứa Diệu Thanh.
“Hôm qua mình đi thăm anh ấy, đúng đêm hai mươi tám năm ngoái, anh ấy xảy ra tai nạn.” Hứa Diệu Thanh bình tĩnh đứng tại chỗ nhìn bóng lưng của cô, “Bao năm nay, mình biết trong chúng ta không ai có thể buông bỏ. Mình không thể, Tử Chấp lại càng không. Tử Chấp rất yêu cậu, cậu biết không?”
Máu khắp người Thanh Đồng như đông cứng lại, cảm giác lạnh buốt truyền khắp từ chân tay đến toàn thân.
Hôm hai mươi tám năm ngoái. Hôm đấy…
“Thanh Đồng…” Lâm Mặc Tuân xuất hiện đột ngột.
Ba người cùng đứng trên một đường hẳng, nhớ lại năm tháng xưa kia, Hứa Diệu Thanh thường cãi nhau, đùa giỡn ầm ĩ cùng Lâm Mặc Tuân. Ánh mắt lạnh lẽo của Lâm Mặc Tuân lướt qua Hứa Diệu Thanh làm cô bất giác run lên.
Lần này, là cô sai rồi, khóe miệng cô mấp máy một cách thê lương.
Cố Thanh Đồng và Lâm Mặc Tuân rời đi trước.
Sau mười hai giờ trưa, ánh mặt trời lười biếng rơi xuống hai người. Lâm Mặc Tuân không nói gì, chỉ cùng Cố Thanh Đồng bước về phía trước.
Dọc đường Cố Thanh Đồng rơi vào trầm tư, đến chỗ rẽ suýt nữa cô bước hụt chân. Mặc Tuân kéo tay cô, đi được 100m thì dừng lại. Mặc Tuân xoay người, đôi mắt ngạc nhiên nhìn cô, tròng mắt đen như ngọc làm người ta như rơi xuống tận đáy. “Đi thăm cậu ta đi?”
Cuối cùng mi tâm đang nhăn lại của Thanh Đồng cũng giãn ra, cô đung đưa tay anh, “Mặc Tuân, anh hiểu em thật đấy.”
Lâm Mặc Tuân bật cười, thì ra bản thân anh cũng có cái gọi là nhỏ mọn.
Thanh Đồng gọi điện cho mẹ Tần Tử Chấp: “Dì…”
“Thanh Đồng à.” Dì Tần vẫn dịu dàng, bà liếc con trai mình, trên khuôn mặt là sự đau lòng.
Chu Nhã mấp máy môi, “Tử Chấp hả, vẫn ở bệnh viện.”
Quả nhiên là thế. “Không cần vội.” Chu Nhã nói.
Thanh Đồng hỏi bệnh viện và phòng bệnh, cúp điện thoại xong cô ngẩng đầu nhìn Lâm Mặc Tuân.
“Về nhà trước đi, lái xe đến.”
Thế nhưng chính là như vậy.
Thanh Đồng và anh cùng một loại người, một khi đã yêu, có lẽ cả đời sẽ không thay đổi. Tần Tử Chấp biết bản thân đã thua.
Thế nên sau này bọn họ không liên lạc gì với nhau.
Nhưng năm ngoái mẹ gọi điện cho anh bảo anh trở lại tiếp nhận gia nghiệp. Anh suy nghĩ cả đêm, về thôi. Cho dù trong lòng cô vẫn là người kia, chỉ cần cô vẫn bên cạnh anh, thế cũng tốt rồi.
Thì ra ông trời đã có sắp xếp của mình. Bỏ lỡ rồi, thực sự là đã bỏ lỡ.
Anh lái xe thấy dãy nhà nghiên cứu sinh, thấy Lâm Mặc Tuân đưa cô về, nhìn Lâm Mặc Tuân hôn lên trán cô, nhìn Lâm Mặc Tuân dắt tay cô, thấy vẻ mặt bất đắc dĩ lại thỏa mãn của Lâm Mặc Tuân…
Thì ra đã muộn thật. Anh chỉ có thể nhìn từ xa.
Tần Tử Chấp cười cười, “Tôi muốn ăn táo.” Giọng điệu nhàn nhạt.
“Mình đi rửa.” Thanh Đồng chọn một quả màu đỏ, rửa sạch rồi lấy dao gọt vỏ. Tần Tử Chấp lẳng lặng nhìn, trong phòng thật an tĩnh, thời gian như dừng lại.
Cô hơi cúi đầu, hàng mi vừa mịn vừa dày nhẹ nhàng động đậy. Ánh sáng chiều tàn rơi xuống vai cô, bao phủ một tầng ánh sáng nhu hòa.
Mơ hồ làm người ta nhớ lại, cô gái anh đã từng ở bên rốt cuộc bị người khác lấy mất.
“Xong rồi, quả này hơi to, cậu ăn hết không?” Thanh Đồng hỏi, “Mỗi người một nửa nhé.”
Tần Tử Chấp trầm mặc, may thay có những thứ vẫn không đổi.
Thanh Đồng ngồi bốn mươi phút, hai người câu được câu chăng nói chuyện, thỉnh thoảng Tần Tử Chấp sẽ nói mát cô, “Không biết Lâm Mặc Tuân nhìn trúng cái gì ở em, vì em buông tha cho cả cánh rừng rộng lớn, từ chối đại học Princeton, đến đại học C dạy học.”
Thanh Đồng cười đùa, “Đương nhiên là mình tốt rồi.”
Tần Tử Chấp cười lạnh, tận sâu trong đáy mắt còn sót lại dấu vết bi ai, “Em và Lâm Mặc Tuân chuẩn bị kết hôn à?”
Thanh Đồng nhìn anh, gật đầu.
“Nhớ đưa tôi thiếp mời.” Tần Tử Chấp xoay mặt, nhìn đồng hồ, “Không ngờ anh ta giữ được sự bình thản. Thanh Đồng, nếu em định tiếp tục ở đây nói chuyện với tôi thì gọi anh ta lên đây cùng ăn cơm tối đi.” Anh mỉm cười, “Tôi đoán anh ta sắp điên lên rồi đấy.”