Youjo Senki

Chương 11 : Cầu Thuật Toán Elinium Type 95 (2)

Ngày đăng: 03:19 28/08/19

Vùng trời tây nam thủ đô Berlun, ở độ cao 12.000 feet. Điều này đã vượt quá độ cao tối đa của một Cầu Thuật Toán. Chiều cao này tương đương với 3.600 mét. Một độ cao không thể vươn tới trừ phi được trang bị một bộ đồ chuyên dụng và quả cầu được gia cố khả năng nâng cao. Nồng độ oxy cũng là một điều đáng lo ngại, quan trọng hơn là nguy cơ hạ thân nhiệt cao. Để giúp cơ thể thích ứng với không trung, tôi đã dành rất nhiều thời gian ở độ cao 6.800 feet và bị phản tác dụng. Rốt cuộc, không gian không phải nơi xác thịt con người có thể ở lại trong một thời gian dài. 「Thiếu úy Degurechaff? Em còn ý thức không? Thiếu úy Degurechaff?」 Với nồng độ dưỡng khí thấp đến mức khiến đầu óc đờ đẫn và cơ thể nặng như chì, ngay cả khi Tanya muốn trả lời vô tuyến điện, cô cũng mệt đến mức không muốn mở miệng. Dù có mặc đồ chống lạnh, nhưng đây là độ cao mà cô phải dùng đến bình oxy, thiết bị vô tuyến và dù khẩn cấp mới miễn cưỡng đạt đến. Lúc này trong đầu Tanya chỉ còn một ý nghĩ “đem cái đám dùng người sống sờ sờ đưa đến độ cao này tự mình thử qua một lần cho biết”. 「Vừa đủ. Không thể duy trì lâu hơn. Nói thật là tôi không nghĩ rằng có bất kì ai có khả năng sống sót ở đây.」 Nhiệt độ nơi này thấp hơn so với mặt đất 21’6 độ. Mức oxy thấp hơn 63% mực nước biển. Ngay cả trong không chiến cũng khó ai đạt được tầm cao luôn từ chối sự hiện diện của con người này. Chưa kể, giới hạn độ cao của một Cầu Thuật Toán là 6.000 feet. Muốn bay đến độ cao hơn thì dù có nâng lực đẩy cũng không thể thoát khỏi tác động của trọng lực. Đò là lý do mà Tanya đánh giá khả năng cơ động trên không của một Ma Đạo sư tương đương với một trực thăng chiến đấu. Trên thực tế, do sự khác biệt về độ cao phi hành mà Đế Quốc không bao giờ sáp nhập Ma Đạo sư và máy bay chiến đấu vào cùng một đơn vị ngay cả khi tình huống này từng phát sinh trong thực chiến. Độ cao khi bay có tính quyết định như vậy đấy. Đương nhiên, nếu như chỉ quan tâm đến độ cao thì có thể dùng đến loại Cầu Thuật Toán chuyên dụng. Nhưng quả cầu Tanya đang thử nghiệm không được xây dựng để phá vỡ kỷ lục độ cao, bởi mục đích chính của “Kiểu Mới” là khả năng ứng dụng quân sự. Dù “Kiểu mới - Cầu Thuật Toán Elinium-Type 95” có thể tạo ra lực đẩy mà bình thường không thể nhưng phương pháp của nó cực kỳ đơn giản và rập khuôn. Giống như khái niệm động cơ, theo cách hiểu đơn thuần là “nếu một cái không đủ mạnh liền dùng hai cái, nếu hai cái còn quá yếu, vậy dùng hẳn bốn cái.” Vậy nên ngoại trừ logo đánh dấu nó là một mẫu thử của phòng nghiên cứu thì vẻ ngoài của món đồ này giống hệt quả cầu bình thường. Về phần thiết kế, nó gồm vô số các linh kiện máy móc có cùng kích cỡ tương tự như một quả cầu phổ biến. Điểm khác biệt chính là bên trong quả cầu. 「Chủ yếu là do mức tiêu hao ma lực quá lớn, còn hiệu suất chuyển đổi ma lực lại quá kém.」 Tăng bốn lần lõi cầu sử dụng ma lực thay cho nhiên liệu, đồng nghĩa với việc ma lực tiêu hao sẽ lên đến bốn lần. Nhưng khác với các bình chứa xăng, con người không thể dễ dàng gia tăng thêm sức chứa của bản thân để đáp lại mức tiêu hao mãnh liệt này. Dưới góc nhìn của một Ma Đạo sư, quả cầu chuyên đặt ra nan đề vô lý này thật khiến người ta đau đầu. Dù mang tính cách mạng thì khả năng ứng dụng thực tiễn vẫn là một dấu chấm hỏi. Hơn nữa không chỉ tiêu hao ma lực đến bốn lần, nó còn đòi hỏi kỹ thuật đồng hóa bốn lõi Cầu Thuật toán với nhau. Nhờ thành công trong việc thu nhỏ thiết kế nên kích thước quả cầu không thay đổi quá nhiều. Làm người ta giật mình nhất là dù có đến bốn lõi, nhưng nó vẫn đủ nhỏ để cất vào trong túi áo ngực của Ma Đạo sư, cực kỳ thuận tiện trong việc sử dụng và mang theo bên người. Tôi thực sự kính trọng những người đã làm ra kỹ thuật thu nhỏ cầu phép. Nhưng đứng trên lập trường của người sử dụng thì thứ đó chỉ là một cục phế phẩm khiến người ta phải khó chịu. Đem máy móc tinh vi thu nhỏ sẽ đồng nghĩa với hạ thấp độ dung sai. Vậy mà không chỉ gây khó khăn trong việc đồng bộ bốn lõi, quả cầu thu nhỏ này còn không ổn định và thiếu tin cậy. Do đó theo lý thuyết, ma lực tiêu hao rơi vào khoảng 4 lần, nhưng thực tế thì lớn hơn hẳn. Nếu tính cả lượng ma lực rò rỉ, lượng tiêu hao gấp 6 lần thông thường vẫn còn là thấp. Không cách nào thích ứng độ cao cũng là một nhân tố lớn, riêng việc thí nghiệm độ cao đã đủ mệt chẳng khác gì thực hiện toàn lực chiến đấu trên không trong vận tốc tối đa. Với lại cảm giác uể oải cùng đau đớn này còn tăng lên theo cấp số nhân. 「Thiếu úy, em có thể tăng độ cao một chút chứ? Trên lý thuyết thì em có thể bay lên đến 18.000 feet.」 Sau khi thu được báo cáo đầy mệt mỏi của Tanya, vô tuyến điện lại vang lên giọng nói bình chân như vại của nhân viên thí nghiệm. …Lão điên này – Đáy lòng Tanya không ngừng nguyền rủa trong khi cô trừng mắt với máy bay giám sát. Cái tên tội đồ xen ngang điện đàm đang ở đó. Nếu có thể bắn rơi máy bay giám sát cùng lão thì thật sảng khoái. Đè nén lại cám dỗ đang dâng trào trong lòng như cơn nghiện phát tác, Tanya thở dài. Chủ nhân của giọng nói ấy là kỹ sư trưởng Adelaide von Schugel, một kẻ điên rồ tuyệt đối. Bắn rơi phi cơ của lão chỉ đem đến rắc rối lớn hơn và chẳng giải quyết được vấn đề, nên điều duy nhất cô làm được là nhẫn nhịn…Chuyện này với Tanya là cực kỳ thống khổ. Phải kiểm nghiệm sản phẩm do loại kỹ sư này phát triển, cuộc đời quá là bất công – mà Tanya chỉ có thể oán thán với bản thân mình. 「Tiến sĩ Schugel, xin đừng làm người khác khó chịu.」 Nếu không có bộ đồ phi hành chống lạnh bằng nhiệt điện thì người sống không thể nào bay ở độ cao này. Từ kinh nghiệm thực chiến, riêng cái việc phải dùng đến bình dưỡng khí đã đủ làm thứ này không bao giờ được đưa vào thực tế rồi. Không cần phải nói, chỉ cần đánh trúng bình oxy sẽ là một cảnh thú vị với tất cả mọi người trừ người trúng đạn. Với người không mặc quần áo nhiệt điện và không cần một bình oxy thì cũng có thể dùng oxy được tạo ra từ ma pháp để ở lại nơi này. Có điều, nếu nguồn cung ứng ma lực phụ thuộc vào Cầu Thuật Toán, tốc độ tiêu hao ma lực vốn đã kinh khủng sẽ tăng vọt. So với những quả cầu bình thường, để duy trì thực chiến với mức tiêu thụ này quá khó khăn. Cùng với đó là nguy cơ khiến người dùng mất ý thức do những yếu tố như nồng độ oxy thấp cũng khá cao. Như vậy thì tất nhiên cần phải trang bị dù khẩn cấp, nếu lấy mục tiêu là kiểm nghiệm tính năng và bay trong vùng quốc nội thì không có gì đáng ngại. Song trong thực chiến, dưới tình huống thân thể không thể nhúc nhích và ý thức cũng mơ hồ mà nhảy dù sẽ chỉ trở thành bia ngắm cho kẻ địch. Ngay cả khi hạ cánh thì cũng chưa chắc đã an toàn, nếu hạ cánh xuống trận địa của địch thì nhất định sẽ bị bắt làm tù binh. Dù còn có rủi ro bị cháy hoặc hư hỏng do độ ẩm. Để chuẩn bị một chiếc dù đáng tin cậy đòi hỏi rất nhiều công sức. 「Ma lực còn lại của em hẳn phải đủ để sử dụng và tải Cầu Thuật Toán trong phạm vi chấp nhận được.」 Chỉ có điều – với nhân viên thí nghiệm, đặc biệt là loại người lập dị chỉ quan tâm đến sản phẩm của họ, “lý thuyết” mới là tất cả. 「Tiến sĩ. Độ dung sai của quả cầu này quá thấp! Cái cục rác chết tiệt này có thể bốc cháy bất cứ lúc nào!」 Đối với người lính đã trải qua chiến đấu sinh tử trên không, “độ ổn định” quan trọng hơn “trị số lý thuyết” nhiều. Từ quan điểm của Tanya, chỉ cần nghĩ đến lần thí nghiệm độ cao lần trước cũng đủ gợi lại ký ức đau thương với cô. ✤✤✤ Lần đó đúng là thảm họa. Ở độ cao 4.000 feet, một lỗi nhỏ trong việc đồng bộ hóa đã phá vỡ cân bằng ma lực. Nguyên nhân được cho là tốc độ lan truyền ma lực trong một nhánh mạch điện có hơi sai lệch – ngay cả nhánh mạch thử nghiệm đã được chế tác với độ chính xác cao hơn mạch thường được sử dụng trong thực chiến cũng không cách nào xử lý được tải trọng? Lúc biết được nguyên nhân, tôi thực sự muốn hét to: “Các ngươi yêu cầu tôi điều kiển chính xác đến mức nào hả?” Cầu Thuật Toán không thể khống chế được ma lực vượt khỏi tầm kiểm soát, kết quả dẫn đến một chuỗi nổ liên hoàn do lõi quả cầu không thể chịu nổi gánh nặng. May là tôi đã kịp ngăn chặn vụ nổ trong gang tấc nhờ vào một Cầu Thuật Toán dự phòng. Nhưng biện pháp đó chỉ có thể sử dụng trong độ cao 4.000 feet. Còn tại độ cao 12.000 feet, không chỉ không thể cử động do cái lạnh và bị thiếu oxy nghiêm trọng, tôi sợ là ngay cả ý thức của mình cũng không thể duy trì nổi. Nếu quả cầu thử nghiệm này bùng nổ ở độ cao như vậy, sau khi mất kiểm soát, kết cục của tôi chắc chắn là một cái hôn nồng nhiệt của mặt đất đi. Bất kể là ai, dù có là một cô gái không chút câu nệ nụ hôn đầu, hẳn cũng không muốn gặp chuyện như vậy. Theo bản năng tự nhiên, chúng ta sẽ ném quả cầu đi trước khi nó mất khống chế. Nhưng thân là một quân nhân, tôi không thể làm như vậy. Nếu được, tôi muốn quăng nó ngay lập tức, song nguyên mẫu Cầu Thuật Toán vốn là cơ mật. Vì lẽ đó mà hành động như vậy không được cho phép. Vào khoảng khắc tôi hủy diệt quả cầu cũng là lúc các biện pháp bảo vệ cơ mật sẽ có hiệu lực. Chung quy nghĩa vụ của nhân viên thử nghiệm là hoàn trả quả cầu trong hình dạng tốt nhất có thể. Đó là lý do tại sao tôi phải cẩn trọng với hành động của mình và giảm thiểu sự cố phát sinh tai nạn ở mức thấp nhất. Thật khó để hình dung, nhưng nếu muốn dùng ví dụ để so sánh, thì nó giống như cưỡi xe đạp một bánh đi trên một sợi dây, vừa phải ném dao vừa phải nhảy qua vòng lửa. Một quả cầu không cho phép một lỗi sai lầm. Người nào dùng quả cầu ngược đời này để phi hành không phải kẻ ngu cũng là kẻ muốn tự sát. Hoặc có khi là cả hai.