Youjo Senki

Chương 19 : Người Lính Canh Trên Sông Rhine (4)

Ngày đăng: 03:19 28/08/19

Ký túc xá Trường Thiếu Sinh Quân Tôi, Viktoriya Ivanovna Serebryakov luôn thức dậy rất sớm. “Visha! Rời giường, Visha!” “Uuuughhhh, sáng, Erya.” Thú thật lý do tôi có thể duy trì sinh hoạt lúc sớm là nhờ có người bạn xinh đẹp đánh thức. Erya không chỉ tốt bụng hơn tôi, vóc người cô cũng vô cùng tuyệt vời với những đường cong đầy khiêu khích. Dù có dáng người như vậy, cô ấy không bao giờ bị huyết áp thấp vào buổi sáng và có một tính cách chu đáo. Tôi cũng thon thả và chỉ thấp hơn cô một centimet, nhưng trời thật sự không công bằng. Erya có một lối sống như tôi, nhưng sự tăng trưởng ở những bộ phận nhất định của cô ấy hoàn toàn khác biệt. Một điều khó để chấp nhận. Sau khi ghi danh vào trường Thiếu sinh quân, bất luận là ai cũng đều muốn ngủ lâu hơn trên chiếc giường ấm áp của mình. Mặc dù suốt đêm tán gẫu với bạn bè trong kí túc xá là một trong ít thú vui mà chúng tôi có thể thưởng thức. Erya thực sự thích tán gẫu qua đêm. Phần lớn thời gian tôi đều ngủ sớm hơn cô ấy. Song cô ấy lại luôn dậy sớm hơn tôi, thật quá bất hợp lý. Nó có nghĩa là cho dù tôi có nỗ lực bao nhiêu, sự khác biệt giữa các cá nhân vẫn không dễ gì có thể vượt qua. Nói là thế nhưng tôi không hề ghét người bằng hữu hiền lành này. Ngay cả khi không nguyện ý, những người có khả năng trở thành Ma Đạo sư đều bị bán cưỡng chế nhập ngũ và gia nhập trường Thiếu sinh quân để huấn luyện. Buộc phải sống lối sống nghiêm ngặt và kỷ luật đến cực điểm cùng những lời la mắng của các huấn luyện viên ma quỷ. Người bạn này là lý do duy nhất khiến tôi không quay sang mắng chửi Chúa trời. Song những ngày tháng sinh hoạt với người bạn tốt ấy có lẽ sẽ chấm dứt vào ngày hôm nay. Bất chấp những cảm thụ mơ hồ, ngày hôm nay tôi và Erya sẽ được phân phối đến các đơn vị. Tuy đã hy vọng chúng tôi sẽ được giao cho cùng một nơi, nhưng có lẽ không nên mong đợi quá nhiều. Thay vì nói mặc quân phục, chẳng bằng nói là quân phục mặc chúng ta. Nhưng chúng tôi vẫn là những người lính thực sự. Số phận đã cho chúng tôi tiềm năng để trở thành Ma Đạo sư vì những lý do bất khả tri. Và như vậy chúng tôi trở thành những Ma Đạo sư Đế Quốc được cả thế giới e ngại. Đúng hơn là chúng tôi sắp trở thành những “lính trơn”. Trước khi hiểu được điều đó, tôi đã gia nhập lực lượng bổ sung đến chiến trường Rhine và ký túc xá của cánh quân miền Tây. Căn cứ vào nghĩa vụ của một người lính, tôi phải đảm nhiệm vị trí lá chắn ở phía Tây nguy hiểm cho tổ quốc yêu dấu, phải làm việc chăm chỉ để bảo vệ biên giới…hay đại loại thế. Là công dân của Đế Quốc vĩ đại, tôi từng nghĩ đến việc chiến đấu vì vinh quang của quốc gia nhưng lại không hề nhìn nó như một điều quan trọng. Cũng khó trách, bởi cố hương của tôi là Moscow xinh đẹp phủ đầy tuyết trắng. Tuy trí nhớ mơ hồ của tôi còn lưu lại ký ức khó chịu về sự lan rộng của chủ nghĩa cộng sản mà nhờ đó, tôi đã trải nghiệm một cuộc sống tị nạn với bố mẹ khi chúng tôi tìm kiếm sự che chở nơi những người thân thiết. Lúc đó tôi còn quá trẻ. Song đoạn tháng năm sớm trở thành một hồi ức mơ hồ kia vẫn làm cho tôi cảm thấy mình không đủ tiêu chuẩn để trở thành một quân nhân Đế Quốc. Tôi thực sự biết ơn chú và dì đã thu dưỡng mình. Ở vị trí thứ hai là vị thần đã ban lương thực hằng ngày cho tôi. “Bon appetite.” < chúc ngon miệng > Không giống như các bữa ăn ở hậu phương, phòng ăn của hạ sĩ quan trên tiền tuyến chủ yếu sử dụng các loại rau quả không tươi và thực phẩm đóng hộp mà tôi dần ăn quen sau mỗi ngày. Ngay cả khẩu phần dã chiến hại tôi rớt nước mắt vào ngày đầu tiên báo cáo đơn vị cũng trở lên ngon hơn trước. “Visha nghe gì chưa? Cậu được điều đến một phi đội do phi đội trưởng mới chỉ huy đấy.” Thời gian ăn luôn là thời gian mọi người tụ tập với nhau để trò chuyện vui vẻ. Và xét đến thời gian cùng địa điểm, chủ đề luôn xoay quanh đơn vị nơi chúng tôi được phân phối. “Thật sao? Lúc này mà chỉ định phi đội trưởng mới được á?” “Đúng rồi.” “Erya, từ từ đã nào.” Đương nhiên đa số đều là những tin đồn vô căn cứ. Tôi từng nghe nói rằng nếu bạn ở một đơn vị đủ lâu là có thể thám thính thông tin về bản thân hay đội hữu trong đơn vị. Dĩ nhiên, tuy đều là hạ sĩ quan, nhưng Ma Đạo sư xuất thân từ trường Thiếu sinh quân hiếm khi nói chuyện với nhau, chớ nói chi là thăm dò tin tức kiểu ấy. Nói là vậy nhưng tôi thực sự quan tâm đến đơn vị công tác. Hơn nữa, bạn của tôi cực kì linh thông về các tin tức kỳ quái. “Nhưng có thật không? Chúng ta là lực lượng bổ sung mà. Liệu họ thực sự cho phép chúng ta tạo một phi đội ở tiền tuyến sao?” “Visha, đó là trên lý thuyết. Tớ đảm bảo chuyện này không sai. Dù sao chính tai tớ nghe được sĩ quan nhân sự nói về chuyện đó.” Vấn đề là tôi lại càng quan tâm đến xuất xứ của tin tức mà Erya nghe được. Chúng tôi không phải huấn luyện viên. Và chẳng lẽ sĩ quan nhân sự sẽ thảo luận những vấn đề này ở nơi công cộng hay sao? ...Tôi không dám nghĩ xa hơn nữa. “Erya…Đôi lúc tớ nghĩ cậu là một Ninja từ Viễn Đông đấy.” “Haha. Mỗi phụ nữ đều có bí mật của mình. Đồng chí Victoria.” “Được rồi. Vậy cậu có biết phi đội mới được tạo thành từ bên nào không?” “Ah, đó không hẳn là một phi đội mới mà là bổ sung nhân viên cho một phi đội từng bị tiêu diệt…đại loại thế. Yên tâm đi, tớ nghe nói phi đội trưởng kia nắm giữ huân chương Đôi Cánh Bạc đấy.” Trong một thoáng, tôi không tài nào hiểu được những gì mình vừa nghe. Khi giác quan quay trở lại, bộ não không hoạt động của tôi đã phản ứng ngay lập tức bởi cú sốc. “Đôi Cánh Bạc? …Ý cậu là huân chương Silver Wings Assault á?!” “Ohh, nhìn cậu hoảng sợ kìa.” “Hả?” “Gương mặt của Visha diễn cảm thật đấy.” Bạn tôi khống chế âm lượng của mình một cách khôn khéo và cười nhẹ nhàng để không thu hút sự chú ý của người khác sau mớ hỗn độn. Tôi sẽ cảm ơn cô ấy. Nhưng để nghĩ rằng ai đó có thể sống sót sau khi nhận được huân chương Silver Wings Assault… Thay vì nói đó là một quân nhân tuyệt vời của Đế Quốc thì nên nói đó là một con người tuyệt vời. “Như vậy cậu cũng biết đơn vị mình được phân phối rồi đúng không?” “Ừ. Tớ sẽ đảm nhiệm vị trí tiền sát viên pháo binh và phụ trách trật tự ở hậu phương.” “Cậu…Đừng có bất cẩn nhé. Ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra.” Tuy vậy tin bạn tôi sẽ ở lại một nơi an toàn khiến tôi ghen tị, đồng thời cũng cảm thấy yên tâm từ tận đáy lòng. “Ai nha. Thật thảnh thơi mà. Thời gian dùng cơm sắp kết thúc rồi. Ăn mau đi Visha.” “Mhmm, được rồi…eh, hộp caramel của tớ đâu?” “Ohh, cứ tưởng cậu không ăn nên tớ ăn mất rồi.” Dù sao thì cái người tinh nghịch luôn bày trò đùa dai khiến người ta tức giận này cũng là người bạn quan trọng nhất của tôi.