Youjo Senki
Chương 5 : Bầu Trời Norden (2)
Ngày đăng: 03:19 28/08/19
Cùng ngày
Vùng trời trên quân đội Liên Hiệp tại phía Nam
Chúa ơi, tại sao chuyện này lại xảy ra?
Dưới cơn mưa tuyết, trung tá (Lt. Col) Anson Suez hướng gương mặt sắc bén đang hằn sâu những vết nhăn của nỗi buồn phiền lên bầu trời. Khoảng không quen thuộc với ông như Không Ma Đạo sư Liên Hiệp giờ đang vang vọng tiếng đại bác của pháo binh Đế Quốc. Cảnh trước mắt ông chính là cuộc chiến một chiều. Không, bất kì quân nhân chân chính nào cũng sẽ không gọi nó là chiến đấu mà là một cuộc tàn sát. Không chỉ xe tăng mà còn để cả những người lính bộ lính với thân thể và máu thịt tiến vào một khu vực đồi núi không có gì che phủ, một trận địa pháo kích của pháo binh phe địch như thể họ đang đi diễu hành.
----Đây…Điều này hoàn toàn khác với những gì tôi đã nghe! Họ lại khai hỏa rồi!
----Tôi cần cứu viện! Mau lên, mau lên!
----Lui lại! Nhanh chóng rút lui! Nhanh ném bom khói!
----Không…Biến mất rồi! Tay của tôi, cánh tay của tôi biến mất rồi!
----Không quân hỗ trợ còn chưa tới sao…
----Bộ chỉ huy, bộ chỉ huy, xin vui lòng trả lời! Xin hãy trả lời!
Dựa trên Nghị định Londinum, nơi được Đế Quốc mệnh danh「Biên giới quốc gia」 còn Liên Hiệp gọi「Khu vực phi quân sự tạm thời」 là một ranh giới quốc gia giả định. Nếu xâm lược trực diện khu vực này mà không có sự chuẩn bị, thì việc phải đối mặt với lực lượng phòng thủ nghiêm mật của Đế Quốc là điều đương nhiên và kết quả như vậy cũng không ngoài dự kiến.
Cho dù đám chính khách kia đang nghĩ gì trong đầu, những báo cáo được truyền qua sóng vô tuyến đã cho thấy cái giá mà những binh lính đóng quân ở vùng biên giới đang phải trả cho cái chính sách chết tiệt kia... bằng chính mạng sống của họ.
"...Đám chính khách khốn nạn!"
Nền kinh tế trì trệ, sự gia tăng bất bình đẳng giàu nghèo, tỉ lệ thất nghiệp không sụt giảm… những vấn đề nội bộ mà chính phủ Liên Hiệp đang phải đối mặt là điều có thể gợi ra nguy cơ mất tín nhiệm và khiến họ bị lật đổ bất cứ lúc nào. Chế độ đương thời đang phải trả giá khi vô tình kích động chủ nghĩa dân tộc và chủ nghĩa Sô-vanh. Không, đáng sợ là ở bước tiếp theo. Chiến tranh, một cuộc chiến họ không có cơ hội chiến thắng.
Chính vì thế, Trung Tá Anson mới không ngừng chửi rủa đám chính khách khốn nạn không dám đối diện với hiện thực mà còn tiếp tục kích động chủ nghĩa Sô-vanh một cách mù quáng.
Thông qua sự điều đình của Vương Quốc, Nghị định Londinium được Đế Quốc và Liên Hiệp kí kết đã giúp giải quyết tranh chấp bằng cách thỏa hiệp và thừa nhận một ranh giới chung giữa hai nước. Nó chính thức được gọi là "Khu vực phi quân sự tạm thời” và được chính phủ hai quốc gia xác nhận như một biên giới thực tế. Song để xoa dịu Liên Hiệp, quốc gia đã tuyên bố vùng đất này là một phần lãnh thổ của họ, Nghị định được xem như một hiệp ước tạm thời với giao thức tôn trọng và không xâm phạm lẫn nhau.
“Chúng dám nói là sẽ chỉ có một chút căng thẳng!”
Nói cách khác, về mặt đối nội, Liên Hiệp có thể tuyên bố mảnh đất này thuộc về họ. Còn về đối ngoại, biên giới này đã gián tiếp thuộc về Đế Quốc. Cho dù những nhà lý tưởng hóa trong Liên Hiệp có tuyên bố rằng nó là một khu vực tranh chấp, và Liên Hiệp mới có quyền pháp lý đúng đắn thì trong con mắt của Quốc Tế, đó hoàn toàn là lời nói nhảm.
"Dám nói đây chỉ là một cuộc hành quân! Một cuộc hành quân!"
Một cuộc tuần tra biên giới trong phạm vi chủ quyền của chúng ta? Đừng có đùa. Tiềm thức của đám chính khách khốn nạn kia thực sự tin vào khẩu hiệu mà chúng hô hào à? Tôi thực lòng cầu xin có người nói cho tôi biết đây chỉ là một trò đùa nhảm nhí.
Phát ngôn viên chính phủ… Hay đúng hơn là đám bòn rút tiền lương chuyên đi tuyên truyền chính trị vô nghĩa. Bọn chúng còn có gan để tổ chức họp báo và công bố rằng đây chỉ là một cuộc “hành quân được lên kế hoạch sẵn và sẽ chỉ gây ra một chút căng thẳng” nữa chứ. Một phán đoán vô nghĩa đến hết chỗ nói.
“Cunningham! Những người sống sót trong lực lượng phe ta đang ở đâu?”
“Tôi không thể liên lạc với họ, thưa trung tá Suez. Mạng lưới vô tuyến điện đang không ngừng chuyển biến xấu, rất khó nắm bắt được tình hình…”
Lực lượng phe họ đã hoàn toàn bị rối loạn. Một điều dễ đoán. Ôm suy nghĩ không cần chiến đấu mà vượt biên, thì ai có thể duy trì được tỉnh táo khi phải đối mặt với đòn phản công toàn diện của Đế Quốc chứ. Hành vi điều binh ngu xuẩn đến nhường này hẳn sẽ được lưu danh vào sử sách.
“Sở chỉ huy đâu? Trạm Không kiểm Tiền phương hoặc Trung tâm chỉ huy tác chiến cũng được. Cậu có thể kết nối với Sở chỉ huy chứ?”
“Đường truyền đang gặp phải hiện tượng nhiễu chéo… Đừng nói là liên lạc với Sở chỉ huy, ngay cả tần số kênh cũng không thể dò được.”
Thiếu úy Cunningham, người điều kiển đài vô tuyến điện với vẻ cay đắng là một trong những cựu chiến binh hàng đầu trong đơn vị của Anson. Khi bay trên vùng trời quen thuộc này, họ đã gặp phải hiện tượng nhiễu chéo mà ngay cả một cựu chiến binh đầy kinh nghiệm cũng không thể xử lý. Điều đó càng cho thấy chiến dịch quân sự của Liên Hiệp đã được khởi xướng một cách tùy tiện đến mức nào. Nếu đây không phải là quốc gia của mình, Anson nhất định sẽ cười phá lên trước những chuyện ngu xuẩn ấy.
“Không thể ban bố「Tình trạng chiến tranh」 lại đi phát động hành động xâm lược… không thể tin được. Dù có là chiến thuật「Bên Miệng Hố Chiến Tranh」 của chính phủ đi chăng nữa, nhưng nếu không chắc Đế Quốc có quyết tâm đánh trả hay không thì tuyệt đối đừng chơi cái trò nguy hiểm này chứ!”
Những lời phát ngôn viên của Bộ Tổng tham mưu Đế Quốc được đăng trên bài báo mà ông đã đọc hai ngày trước đã nói lên tất cả. Anh ta cho rằng đây chỉ là một hoạt động quân sự nhằm thăm dò phản ứng của Đế Quốc với chiến thuật「Bên Miệng Hố Chiến Tranh」của Liên Hiệp. Lời của phát ngôn viên, người trông giống như vừa nuốt phải trái bầu đắng, hoàn toàn hợp lý. Suy cho cùng thì không ai dám khởi động một chiến dịch quân sự liên quan đến tồn vong của cả quốc gia mà không có sự chuẩn bị.
“Rút ngắn cự ly đàm thoại. Đến nước này chỉ cần kêu gọi bộ binh là được. Chúng ta sẽ trợ giúp những lực lượng còn sót lại rút lui.”
“Vâng, thưa ngài.”
Thật khó để nói không đoàn của Anson là may mắn vẫn là bất hạnh. Bởi một loạt các cuộc đụng độ không chính thức gần biên giới khiến họ bị hao tổn nghiêm trọng, nên thời điểm quân Liên Hiệp vượt qua đường biên thì họ đang ở hậu phương để tái tổ chức.
Với sức chiến đấu thực tế bị giảm xuống cấp độ phi đoàn và gần như rơi vào trạng thái phải quay lại thủ đô để cải tổ đơn vị, cùng kinh nghiệm sau nhiều cuộc xung đột không chính thức đã khiến cho trung tá Anson phán đoán sai lầm… Ông tin rằng việc để cho đơn vị mình lui lại cũng là một dấu hiệu cho thấy chiến dịch này chỉ là một cuộc tuyên truyền chính trị như thường lệ và chính phủ hoàn toàn không có ý định khai chiến.
Với tư cách là đơn vị tiền tuyến và bộ đội tinh nhuệ của Liên Hiệp, Anson và nhóm của mình đang dùng hết mọi loại từ ngữ cay nghiệt nhất để miêu tả về đám chính khách thiếu năng lực. Dù sớm biết chính phủ là liên minh của một lũ ngu, nhưng họ vẫn không thể ngờ được rằng những người lãnh đạo của họ sẽ làm ra một chuyện ngu đến mức không thể cứu vãn như thế.
“Xin lỗi, Dahton, cậu có thể liên hệ với đơn vị đồng đội của tôi sao? Tôi muốn nắm bắt tình hình càng sớm càng tốt.”
Bởi họ đã hoàn toàn rơi vào thế bị động, lại thêm sức chiến đấu chênh lệch, Anson chỉ có thể làm tất cả những gì trong khả năng để giúp đỡ quân phe mình rút lui khỏi thế tiến công của phía địch. Do mất liên lạc với Trạm Không kiểm Tiền phương và Trung tâm chỉ huy tác chiến nơi kết nối Ma Đạo sư, Không quân, Lục quân nên tình hình càng trở nên hỗn loạn.
“Nếu cần, chúng ta sẽ hội họp với những người còn lại trong không đoàn. Trường hợp phi đoàn bị phân tán đến mức không thể chỉnh hợp lần hai thì họ có thể gộp lại thành phi đội tạm thời.”
“Trung tá, tôi kết nối được rồi!”
Bàn tay của ông chộp lấy bộ đàm và sau một cuộc đàm thoại ngắn ngủi, Anson hiểu rằng tình huống dưới mặt đất đã trở thành một mớ hỗn độn. Đem bộ máy chỉ huy thời bình dùng trong “Tình trạng chiến tranh" là một sai lầm và cái giá là sự tan rã của toàn bộ quân đội. Một điều mà ai cũng biết.
“Hiểu rõ. Nói tóm lại, chúng ta sẽ không có mệnh lệnh hay yêu cầu chiến đấu. Điều duy nhất chúng ta có thể làm là ngăn chặn tình trạng hỗn loạn do pháo kích này.”
Đó là lý do mà tại sao tình hình đã xấu đến nỗi mỗi đơn vị phải tự hành động và không có cách nào tổ chức phản kích. Coi như chỉ huy chiến khu có thể liên hệ với lực lượng phe mình, họ cũng không đủ lực lượng trinh sát và phương pháp phản công phù hợp.
“Đã hiểu. Có điều hàng rào phòng thủ của pháo binh rất kiên cố…Nếu ta nhắm mục tiêu là Tiền sát viên Pháo binh thì sao?”
Do đó, căn cứ vào sức chiến đấu mà trung tá Anson có trong tay, cách hỗ trợ hiệu quả và thực tế nhất để gián tiếp phá vỡ cuộc oanh tạc là vô hiệu hóa Tiền sát viên của quân địch. Đó là kết luận duy nhất họ có thể đưa ra.
“Trung tá Suez! Có thông điệp từ sư đoàn 6. Trinh sát và Tín hiệu viên đều sống sót!”
“Tốt lắm! Hỏi xem họ có thể định vị Tiền sát viên của đối phương ngay bây giờ không.”
Cuối cùng thì quân đội phe họ đã miễn cưỡng nối lại khả năng phối hợp và khôi phục việc truyền tin, có nghĩa là sự tình đang dần chuyển biến theo hướng tốt hơn.
“…Bingo! Phép viễn trắc đã về!”
Vô số trinh sát Ma Đạo sư đang phi hành một mình mà không hề ẩn giấu vị trí. Từ tín hiệu mã hóa định kỳ được gửi đi liên tục, hẳn là chúng đang tiến hành quan sát pháo kích và truyền lại ám hiệu qua tần số được mã hóa.
“Bọn chúng phi hành một mình sao? Thật xem thường chúng ta mà.”
“Nói là vậy thôi chứ tuyến tuần tra của chúng rất vững chắc.”
Anson biết chứ. Một mạng lưới phòng không hẳn đã được thiết lập kỹ càng, cùng với các đơn vị xung kích từ Không quân và Ma Đạo sư sẵn sàng đón lưới. Một chiến tuyến có thể làm người ta phải sợ hãi. Rất có thể, quân Đế Quốc để cho các đơn vị hỗ trợ độc lập phi hành là bởi họ cho rằng mạng lưới phòng thủ của mình đủ mạnh mẽ.
“Ai, tôi thật sự không muốn phải ép mình chiến đấu với kẻ địch như mọi ngày nữa. Sớm biết thế này thì mang gia đình lưu vong cho rồi.”
“Trung tá Suez, biết đâu đám người bên Đế Quốc đang thả lỏng, có khi tự hỏi xem tại sao mình lại phải tiếp tục chiến đấu nữa đấy?!"
“Thật vậy, giờ chỉ có cách cầu nguyện rằng họ trở lên xem thường chúng ta thôi.”
Anson chỉ có thể hướng thần linh cầu khẩn với cảm nghĩ cay đắng.
…Chúa ơi, rốt cuộc chúng con đã làm sai điều gì?