1930

Chương 20 :

Ngày đăng: 16:43 19/04/20


Cao Tiến trông thấy Cao Kính đang định đẩy cửa phòng của Phạm Văn Cổ, hắn vừa chợt gọi một tiếng thiếu gia thì đã bị Cao Kính khoát tay bảo thôi. Cao Kính đẩy cánh cửa ra, thấy Phạm Văn Cổ viết chữ trong chăm chú. Giấy trắng mực thẫm thanh tao như Phạm Văn Cổ đang vận áo trắng với mái tóc đen tuyền. Nhìn cứ ngỡ như hai sắc màu đơn giản, rồi lại tựa như có thể biến đổi sắc độ thành hàng vạn hàng nghìn.



“Thiếu gia về rồi sao?” Phạm Văn Cổ nghe tiếng cửa mở toang, anh không ngước đầu lên đã hỏi.



“Đã về rồi.” Cao Kính đi đến phía sau anh, nhìn anh viết chữ. Phạm Văn Cổ viết ra một thể chữ liễu rất chuẩn mực, đường nét thì nghiêm cẩn, còn phong thái thì cứng cáp.



Anh nghe thấy giọng nói của Cao Kính, nên ngước lên nhìn cậu ta. Trông anh không quá mức kinh ngạc, mà chỉ là cười: “Tôi còn tưởng cậu sẽ đi lâu.”



Cao Kính giật lấy mảnh giấy của anh, vừa nhìn chữ anh viết ra vừa cười nói: “Nhớ năm xưa chính tôi dạy cho anh học chữ, không ngờ tới hôm nay chữ của anh đã khá hơn tôi rồi.”



Phạm Văn Cổ mỉm cười: “Lúc nãy tôi đã nghĩ sẽ đi tìm cậu.”



“Có chuyện gì?”



Phạm Văn Cổ nói: “Tôi muốn xin cậu nghỉ phép ít ngày, lẽ ra tôi còn nghĩ tôi có thể giúp cậu chăm lo công việc, nhưng sau khi đi cùng cậu thì giống như còn ho khan, phổi còn hơi đau âm ỉ.”



Cao Kính cười, bảo: “Tôi đã nói, thân thể anh không tốt thì đừng ráng mà chịu đựng.” Cậu buông mảnh giấy trong tay xuống. “Cũng ngay lúc gần đây tôi thấy buồn chán, về tới cũng không nghỉ ngơi được là bao, thôi thì tôi với anh cùng ra ngoài hít thở khí trời một lúc. Anh muốn nghỉ phép bao nhiêu ngày thì nghỉ.”



Một tích tắc đó, Cao Kính dĩ nhiên thấy được vẻ chấn động nơi anh. Một tích tắc đó, ánh mặt cậu ta không thèm che giấu đi vẻ sung sướng. Cao Kính đứng dậy quay đi sang nơi khác, bỏ lại một câu: “Anh nhanh chóng thu dọn hành lý đi, chúng ta ngày mai sẽ đi!”



“Được.” Giọng nói của Phạm Văn Cổ hơi run lên.



Khi Cao Kính đi xa rồi, Phạm Văn Cổ mới hấp tấp gọi Cao Tiến: “Cao Tiến, chúng ta lái xe trở về đi.”



Cao Tiến ngạc nhiên hỏi: “Thiếu gia lại gây khó dễ cho cậu sao?”



“Đương nhiên không phải!” Phạm Văn Cổ mỉm cười mà nói: “Chỉ là bọn tôi đang định… đi ra ngoài lữ hành.”



“Thiếu gia gọi cậu đi chơi cùng cậu ta sao?” Cao Tiến tràn ngập ngạc nhiên, hắn hỏi: “Sao như vậy được? Cậu ta mới vừa rồi còn tức giận bừng bừng mà…”



“Tôi nghĩ nên mang theo thêm ít quần áo thì hơn. Trời trở rét rồi, nếu vậy thì trên đường đi thiếu gia sẽ không vui!”



“Thiếu gia vừa mới tới chỗ lão Chu Bá Niên đấy, cậu ta còn cho người theo dõi Chu Bá Niên…”


Phạm Văn Cổ nhẹ cười: “Không phải cậu nói chúng ta phải về quê sao?” Đường Ngân Kiệt thảng thốt nhìn vào đôi ngươi đen hun hút của Phạm Văn Cổ. Cậu nghe thấy anh nói: “Không bằng hôm nay cậu về nông thôn xem thử nhà chúng ta thế nào đi.”



Phạm Văn Cổ đẩy cửa lớn ra, phát giác trong đại sảnh đang sáng trưng đèn đóm. Cao Kính đang ngồi rót rượu tại một góc trong phòng khách. Anh nhìn thấy cậu cho thêm đá vào whisky, thì thầm đếm một viên, hai rồi ba viên, anh mỉm cười nghĩ đã đủ rồi. Cao Kính quả nhiên ngay giây phút ấy dừng lại, nhẹ lắc lư chiếc ly trong tay mình, rồi sau đó nâng ly lên uống cạn.



“Về rồi à.”



“Về rồi.”



Cao Kính quay sang anh, cười bảo: “Tôi cứ tưởng anh phải sáng hẳn mới về tới.”



“Tôi sợ cậu chờ.”



Cao Kính nghe thế thì cười. “Phải, tôi là một người không có lòng kiên hẫn. Nếu phải đợi lâu quá, tôi sẽ đi một mình.” Cậu ta ngoảnh sang ngắm khuôn mặt tuấn tú và đôi mắt đen thẳm của Phạm Cửu, rồi đứng dậy bước về phía anh, dừng lại ở ngay đôi mắt ấy. Cậu muốn nhìn cho hết vào bên trong, nhưng chỉ thấy đôi mắt ấy đen như màu mực và sâu hút như một đầm nước, nhìn thế nào cũng không thể thấy đáy.



Cao Kính cười, để chiếc ly trong tay xuống, nắm lấy tay Phạm Văn Cổ rồi ra ngoài. Anh hỏi: “Không mang theo hành lý sao?”



Cao Kính mỉm cười lắc đầu. Ô tô đã chuẩn bị đâu vào đó. Cao Kính đẩy anh vào trong xe, rồi bắt đầu vuốt ve anh, hôn lên môi anh, không ngừng nghỉ.



Phạm Văn Cổ muốn nói rằng còn người ở đó. Cao Kính không đoái hoài đến anh. Động tác của cậu ta mỗi lúc một thô bạo. Cậu cắn môi anh, tay cậu thoạt tiên những muốn cởi bỏ quần áo của anh, rồi thì thoáng sau đã không còn nhẫn nại được mà xé toạc áo khoác của anh. Dù sao đi nữa, Phạm Văn Cổ chỉ im ắng và ngoan ngoãn đón nhận lấy sự âu yếm đầy thô bạo của cậu.



Tuy rằng ở đây chỉ có một tài xế, nhưng đó vẫn là lần đầu tiên bọn họ làm tình dưới ánh mắt thoảng như lúc có, lúc không của người khác. Thượng Hải vào đông luôn luôn có sương mù. Ô tô lướt vào một miền trắng xóa, sương chăng mù mịt cách trở lẫn phía trước và sau, trông cứ như đi trên một con đường không biết lối về. Phạm Văn Cổ đột nhiên cười hỏi Cao Kính có điều gì muốn nói sao? Cao Kính chỉ se sẽ miết tay qua những đường nét trên mặt mũi anh, rồi thật lâu về sau mới nói:



“Chúng ta không thể làm lại một lần nữa sao?”



Nghe xong câu hỏi ấy, anh chỉ cười mà không đáp lại. Cao Kính dường như cũng không trông đợi câu trả lời của anh. Cậu đưa đầu dán sát vào bên hõm vai anh, từng chút một hít vào mùi hương của anh. Ô tô cũng không chạy thật xa, xe phanh lại bên bờ sông Hoàng Phố. Ở nơi ấy đang neo một chiếc thuyền buồm. Cao Kính bế thốc anh, nhảy lên thuyền, đưa anh vào bên trong khoang thuyền đã được xếp đặt chăn đệm sẵn từ trước. Rồi sau đó, tiếp tục điên dại làm tình.



Mãi lâu sau, dưới ánh đèn lu mờ trên thuyền, Cao Kính mới vươn người dậy ngắm nhìn Phạm Văn Cổ đang gần như hoàn toàn trần trụi. Tay và chân anh mảnh khảnh, nước da anh trắng muốt, và vẻ mặt mê man nơi anh, khiến cậu ta có một cảm giác bất lực. Hít sâu một hơi, Cao Kính rút dưới đệm ra một khẩu súng, áp vào đầu anh rồi thì thầm hỏi: “Tiểu Cửu, anh cứ ngủ yên như thế mãi nhé, có được hay không?”



Phạm Văn Cổ vẫn ngủ thật say. Cao Kính rút khẩu súng về, nhẹ nhàng vuốt lại những sợi tóc rối của anh, rồi lấy chăn đắp kín lại cho anh.



Phạm Văn Hinh ngồi nơi bàn làm việc, hướng mắt nhìn mũi giày của chính cô. Diêu Bội Tư nhẹ nhàng mân mê những món đồ vật trên bàn rồi khẽ thở một tiếng dài: “Tôi vẫn còn có một nghi vấn, năm xưa Cao Kính đã đi đâu? Vì sao mọi người đều tìm không được cậu ấy?”



Nàng đứng dậy, bước đến trước cửa sổ rồi tiếp tục: “Vì sao cậu ta đột ngột xuất hiện? Không ai biết cậu ta về từ nơi nào, thậm chí người hầu ở dưới lầu cũng không biết lúc nào cậu ấy về đến.” Nàng dõi mắt nhìn ngoài cửa sổ, thốt nhiên nàng dừng lại một hồi lâu. Rồi mới khàn giọng nói: “Tôi nghĩ, Cao Kính… khi đó cậu ấy có thể vẫn ở ngay trong tòa biệt thự này, vẫn luôn như thế.”