1930
Chương 25 :
Ngày đăng: 16:43 19/04/20
Trần Hướng Đông vừa ngồi vào chiếc Ford, tên sĩ quan phụ tá làm lái xe đã nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy thưa Thiếu tướng, tra được nguồn gốc của tên Cao Văn Nãi kia rồi sao?”
Trần Hướng Đông dựa đầu vào ghế sau, một lúc sau mới nói: “Không sai, bốn năm về trước hắn ta thật sự có tới Thượng Hải nhập học trường sĩ quan cao cấp. Tao đã tìm thấy tư liệu của hắn ở chỗ lão Lâm Chi An.”
Sĩ quan phụ tá cười: “Cho nên Thiếu tướng mới thấy hắn ta quen mặt. Thiếu tướng, tôi không ngờ trí nhớ của ngài tốt như vậy, ngay cả một học viên dưới ngài hai khóa mà cũng nhớ như tạc.”
Trần Hương Đông trầm tư, nói: “Nhưng vì sao tao nghĩ mãi cũng không nhớ ra Cao Kính?” Gã ngước mắt nhìn trần xe, chậm rãi nói: “Lý ra mà nói, một người có cá tính mạnh mẽ như thằng đó, không có lẽ nào tao không có ấn tượng.”
Sĩ quan phụ tá ngạc nhiên, ngoái đầu lại hỏi: “Ngài nói gì vậy thưa Thiếu tướng, tôi nghe không rõ.”
Trần Hướng Đông thẳng người dậy, “Bởi vì tao không chỉ tìm được tư liệu về Cao Văn Nãi, còn tìm được hai người quen nữa cũng thi vào đó. Một thằng đã bị bọn Nhật Bản làm cho nổ banh xác cùng với gã Trương Tác Lâm, tên là Dụ Tông Hiến. Thằng này nghe đâu chính là then chốt trong vụ Trương Tác Lâm trở mặt với bọn Nhật…”
“Còn lại là?”
Trần Hướng Đông chậm rãi nói: “Còn có một người, là Cao Kính.”
Gã sĩ quan phụ tá đột nhiên phanh rít. Trần Hướng Đông va mạnh đầu vào lưng ghế trước.
“Cao, Cao Kính?”
Hòa thượng kéo Phạm Văn Cổ đi một mạch vào thiền phòng của mình, cẩn thận ôm một pho tượng gì đó ra khỏi phòng, mở tấm vải phủ bên trên ra, để lộ một tòa tháp bát giác tinh xảo.
Lúc hòa thượng nhẹ nhàng mở tấm vải phủ lên, thoáng chốc, gió từ ngoài song cửa ùa đến, xua chiếc chuông treo trên tháp lêu leng keng, leng keng.
________________________________________
[1] Sau một hồi tra thì chẳng tìm được ông nhân viên tình báo nổi tiếng nào của CIA quãng thời gian này có tên / họ là Dover. Tạm thời để đây, mai này có dịp tìm ra sẽ thêm vào.
[2] Mã thất tiền đề: Ngựa mất móng trước, ý nói nước cờ bất cẩn.
[3] Câu này là: “佛说, 有因缘生. 可报有因缘生” (Phật thuyết, hữu nhân duyến sinh. Khả báo hữu nhân duyến sinh. Hà nhân duyến sinh. Vi hữu nhân duyến cố): Có nhân duyên sinh ra thì ắt có nhân duyên báo đáp, vì sao lại có nhân duyên thì ấy là do có nguyên cớ của nhân duyên. Tóm lại vẫn là, duyên cũng nằm trong nhân quả, đã gieo nhân phải gặt quả, tính toán thiệt hơn làm gì, yêu một người tức là yêu một người, đợi chờ một người là tự nhiên bắt ta phải đợi, tuyệt vọng vì người cũng là tự nhiên mà tuyệt vọng. Thản nhiên của anh và đau buồn của anh, mình mãi mãi không quên.
Cảm ơn em Hy đã giúp dịch câu này.
Rồi khẽ khàng, êm dịu, cậu hôn lên môi cô, thì thầm vào tai cô: “Chúng ta lấy nhau đi em.”
Triệt Dạ Lưu Hương