1930

Chương 26 :

Ngày đăng: 16:43 19/04/20


Tiểu hòa thượng đắc ý nói rằng: “Đây là bảo vật trấn tự của chùa chúng tôi, người cung phụng là một vị tăng mật tông Tây Tạng tự xưng là Ninh Ba Già, từ “Ninh Ba Già” là tiếng Tây Tạng.”



Phạm Văn Cổ cúi xuống cẩn thận quan sát tòa tháp đó, rồi mỉm cười: “Nhìn giống như thủ bút thời Tây Hán, hoa văn trên tháp được thếp vàng, không được tinh xảo cho lắm, nếu dùng để thờ cúng thì hơi thô.”



Tiểu hòa thượng hừ mũi, “Vị tăng đó là một yêu tăng, dù cho rất thông thạo về Phật học nhưng tính cách và hành động rất ma quái. Ông ta khăng khăng một mực rằng chỉ có Mật tông Tây Tạng mới là phật giáo chính thống. Phật giáo ở Tây Tạng tuy rằng rất thịnh hành, nhưng với yêu pháp của ông ta thì cũng bó tay. Họ đành phải bắt đầu mời người đến giúp. Có người kể lại rằng Trung Nguyên đã phái đi một tăng nhân còn rất trẻ, không biết có phải do Phật tổ phù hộ hay không mà lão yêu tăng kia đối với tăng nhân trẻ này có đôi ba phần nể sợ. Cuối cùng đã bị tăng nhân này thiêu sống đến chết cháy.” Tiểu hòa thượng chép miệng rồi nói tiếp: “Tiếc thay, vị tăng trẻ kia cũng liều mình vì Phật, cùng bị thiêu sống chung với ông ta, xá lợi còn lại cũng không phân biệt được là của yêu tăng hay là vị thần tăng trẻ đó, cho nên đành phải cung phụng chung với nhau, không còn cách khác.”



Tiểu hòa thượng nói rồi, gió lùa ngoài hành lang càng sàt sạt, tiếng chuông đưa leng keng khiến đôi chân mày đen sẫm của Phạm Văn Cổ cau lên. Anh mỉm cười nhè nhẹ: “Thật là một câu chuyện đáng tiếc.”



Tiểu hòa thượng kề sát vào Phạm Văn Cổ, mỉm cười bí hiểm. “Có lời đồn rằng tòa tháp này có tà lực, nếu như anh dùng bút son viết trên cạnh tháp tên người mà anh yêu và tên anh, như vậy kiếp này hai người sẽ vô duyên, nhưng kiếp sau, kiếp sau nữa hai người nhất định sẽ gặp lại nhau.” – Hòa thượng nói với vẻ đắc ý ngút trời: “Phạm thí chủ, nếu như anh thật sự đã nhìn rõ được hết sống chết trên đời này, anh có dám cá cược vào kiếp sau của anh không? Trăm ngàn năm qua chưa có một ai làm được như thế.”



Chuông cứ lao xao ngân vang hơn nữa, Phạm Văn Cổ lặng người đi một chút, rồi mỉm một nụ cười nhẹ, tay anh tùy nhiên nhấc lên, cầm lấy chiếc bút son mà tiểu hòa thượng dùng để chép kinh, nhấp một ít mực chu sa trong nghiên, vừa ướm tay định viết lên cạnh tháp thì bị tiểu hòa thượng ngăn những ngón tay mảnh khanh của anh lại. “Anh cũng có thể tưởng tượng ra, làm sao anh biết được đời sau, rồi đời sau nữa ai mà biết ra sao, lỡ như anh không yêu con người đó thì thế nào đây?”



“Tôi cũng mới nghĩ tới đấy….” Phạm Văn Cổ mỉm cười “Sao mà Phạm Văn Cổ không yêu Cao Kính cho được?” Nhẹ nhàng, anh vùng khỏi tay tiểu hòa thượng. Lúc tiểu hòa thượng còn đang thảng thốt, anh đã đường hoàng viết xuống hai chữ Cao Kính, rồi sau đó lại viết ở một bên mấy chữ Ái Tân Giác La Văn Cổ.



Anh đặt bút xuống, mỉm cười với hòa thượng còn đang há hốc mồm: “Viên Minh tiểu sư phụ không cần phải lo lắng đâu. Thầy tới đất Thượng Hải này ngủ nhờ chùa khác, chắc cũng không ngoài lý do để bán một tòa Phật tháp, để kiếm tiền sửa sang lại ngôi chùa của thầy ở Hương Cảng đã bị hỏa thiêu. Tòa Phật tháp này đã ở đây ngót mười năm trời, tôi nghĩ ngoại trừ tôi ra chắc cũng không ai khác muốn mua nó.”




Ông ta nói mà khóe mồm cứ nhếch lên, “Nhưng tôi có ngờ được đâu thiếu tướng đây là người tình sâu nghĩa nặng, đối với một tên người hầu thiếu tướng còn quan tâm như vậy, khiến người ta phải nhìn anh bằng con mắt khác đấy. Phần thâm tình đó của thiếu tướng hôm nay cũng sắp sửa trở thành điển cố sợ vợ trong đảng ta rồi, các lão già ở mặt trận cũng hỏi han râm ran cả…”



Ông ta nhấn nhá nơi hai cụm “tình sâu nghĩa nặng” và “điển cố” hết mấy lần, ánh mắt lóe lên sự châm chọc.



Cao Kính cười, quay lại ngắt lời ông ta: “Đới cục trưởng khen tôi quá, tôi chỉ chắc chắn rằng bẻ miệng người này mở ra dễ dàng hơn với Phạm Văn Cổ nhiều.”



Đới Lạp quan sát tình hình rồi chậm rãi nói: “Thiếu tướng làm tình báo thì có hạng, mà tra tấn ép cung còn gà mờ lắm, chi bằng giao cho tôi đi!”



“Về tra tấn tất nhiên Cao Kính phải thua Đới cục trưởng rồi, nhưng có điều trách nhiệm này là của tôi…”, cậu ta nói chưa xong đã bị Đới Lạp cắt ngang, ông ta cười: “Chúng ta là người của Quốc dân đảng, phải tin tưởng hợp tác với nhau. Lần này tôi tới Thượng Hải cũng là vì cấp trên phái xuống phối hợp với anh. Tôi thay anh ứng phó với tên này, anh sẽ tập trung tinh thần để đối phó Phạm Văn Cổ. Hay là anh đối phó kẻ này còn Phạm Văn Cổ thì giao cho tôi cũng được.”



Cao Kính mỉm cười gật đầu, hít sâu một hơi, nói: “Vậy thì làm phiền Đới cục trưởng, Cao Kính tôi chờ tin tốt của ông.” Cậu ta đứng dậy khoác áo vào người, bước ra bên ngoài. Vừa chỉ mới đi đến cạnh cửa, Đới Lạp lại chậm rãi bảo rằng: “Thiếu tướng à, đường còn xa xôi lắm, anh đi cho cẩn thận.”



Cao Kính khựng lại một thoáng nơi cánh cửa, nhưng cậu không nói gì, chỉ đẩy cửa bước ra bên ngoài.