1976

Chương 11 :

Ngày đăng: 06:09 19/04/20


Thời gian tiếp theo của chúng tôi trôi qua đặc biệt thú vị. Theo lời Lý Ngôn Tiếu nói thì anh đang kỳ nghỉ đông, có rất nhiều thời gian chơi với tôi nên không còn cảm giác nhàm chán cực độ nữa. Tôi đã thuộc khá nhiều từ vựng tiếng Anh, thỉnh thoảng còn có thể dùng tiếng Anh để biểu đạt.



Học dương cầm lại thật buồn tẻ, những khúc tôi luyện hàng ngày toàn là “Đông phương hồng”, luẩn quẩn quanh ba âm trưởng C, G, F nghe chẳng êm tai một chút nào. Thời gian chúng tôi luyện đàn phải tiến hành trong lặng lẽ, lúc đánh đàn phải dẫm lên pedal giữa, sợ bị hàng xóm nghe thấy, hơn nữa còn có thể bị bọn hồng tiểu binh đến đập vỡ đàn của chúng tôi.



Vì thế Lý Ngôn Tiếu có chút lo lắng: “Cứ dẫm pedal giữa thế này mãi sao mà luyện được, không thể luyện độ mạnh yếu của ngón tay…”



(Pedal giữa dùng cho chức năng học tập, khi giữ pedal này thì tiếng piano không còn vang nữa, được giảm xuống mức thấp nhất để giảm tiếng ồn)



Tôi hỏi Lý Ngôn Tiếu lúc trước anh đàn bài gì, anh trả lời là dân ca Xô Viết.



Tôi nói: “Em không muốn đàn những bài đang học nữa.”



Anh xoa đầu tôi, giải thích rằng những khúc tôi học bây giờ tương đối đơn giản, trước tiên phải có nền tảng vững chắc đã. Tương lai nhất định có thể đàn những ca khúc Xô Viết, còn có ca khúc Âu Mĩ, khi đó có thể sử dụng nhiều phím đen.



Vì thế tôi đành nhẫn nại học dương cầm, chỉ cần ngồi xuống băng ghế trước đàn, trong mắt tôi chỉ có hình ảnh bà nội hiền lành đang mỉm cười nhìn tôi.



Thời gian dần trôi, tôi và Lý Ngôn Tiếu trở nên đặc biệt thân thiết, trong lòng có chuyện gì đều nói ra hết. Người lớn trong nhà anh rất hoan nghênh mỗi khi tôi đến. Tôi lại một lần nữa viết thư về nhà, vừa viết vừa tra tự điển nên không bị sai nữa, sau đó liền gửi đến nhà ở Liên Vân Cảng.



Thời tiết càng lúc càng lạnh, tôi đếm ngón tay tính toán từng ngày, cuối cùng đã sắp đến giao thừa rồi, trong nhà đã trang trí được kha khá, tôi và Lý Ngôn Tiếu tạm thời gác lại việc học.



Hai ngày nay, mỗi nhà đều mua pháo đỏ, thỉnh thoảng sáng sớm có thể nghe được tiếng pháo “đùng đùng” làm tôi đang ngủ mơ cũng phải bừng tỉnh, nhưng lại cảm thấy rất vui. Chú và thím cũng mua pháo, đặt dưới giường của tôi và Vương Câu Đắc Nhi. Vì thế mà Vương Câu Đắc Nhi ngủ cũng không yên, suốt ngày cứ lo pháo sẽ phát nổ, sau đó nổ mất cái giường luôn. Thím nghe xong thì cười đến đứng không vững.



Mọi người đều mặc quần áo xanh xanh đỏ đỏ, “Ngu Cơ” mặc một chiếc sườn xám màu đỏ, tóc dài được búi lên vô cùng đẹp mắt. Ngay cả Lý Ngôn Tiếu không thích mặc đồ màu sáng nhưng cũng đổi một bộ áo lụa màu đỏ rượu. Tôi không có quần áo màu đỏ, chỉ có thể đổi sang áo bông màu xanh nhạt. Thím nhìn thấy tôi thì vỗ trán một cái: “Ah, quên mua vải đỏ để may áo mới cho Mộ Đông rồi, chờ nhé, bây giờ thím đi liền đây.”



Tôi không có hứng thú gì với màu đỏ, thấy mình mặc màu đỏ thì quá nổi bật, nhưng cũng không có ý kiến gì.



Trong nhà cần phải quét dọn nên đồ đạc đều được chuyển ra ngoài. Tuy chỉ là công việc trong nhà nhưng tôi và Vương Câu Đắc Nhi đều bận đến gần chết, Lý Ngôn Tiếu cũng chạy qua giúp. Chú từ trên nóc nhà đem xuống một cây trúc rất dài, buộc một đầu của nó vào cây chổi sau đó quét tro bụi trên mái nhà. Thanh Đảo tuy không khí trong lành nhưng vì gió lớn làm mái nhà tích một lớp bụi, cái chổi quét tới đâu là bụi đổ rào rào tới đó.



Vương Câu Đắc Nhi thật sự bị không khí vui mừng này làm cho chập mạch luôn rồi. Lúc chú đang quét tro bụi trên mái nhà thì cậu ta vọt vào, đứng trong mưa bụi mà nhảy nhót. Chú và thím cười đuổi Vương Câu Đắc Nhi đi, nhưng có đuổi thế nào cậu cũng không nghe mà càng hăng hái, khoa tay múa chân nhảy múa còn dữ hơn lúc nãy.



Tôi đứng bên ngoài nhìn Vương Câu Đắc Nhi phát điên trong nhà, cảm thấy quần áo trên người mình cũng bẩn luôn rồi. Lý Ngôn Tiếu thích thú nhìn, choàng tay lên vai tôi cười ha ha.



Trời đã đổ tuyết, tất cả đều bị trùm lên một màu trắng xóa, trông vô cùng sạch sẽ. Tôi, Ngôn Tiếu, Vương Câu Đắc Nhi, Nữu Nhi, bốn người thi nhau ăn tuyết, từ nhà chúng tôi bắt đầu thè lưỡi liếm đến nhà Lý Ngôn Tiếu, liếm tầng tuyết sạch sẽ ở trên cùng, nhìn bốn đứa như bốn con chó nhỏ bò qua, người lớn trong Lý gia đều trợn mắt há hốc mồm.



Tiệc mừng năm mới thật sự rất ngon.



Lần đầu tiên chú và thím mua thịt, cả một miếng lớn đều là mỡ. Thím cao hứng bừng bừng nói với tôi: “Tốt quá tốt quá, vợ của Tam Nhi bán thịt quen thím, thím và bà ấy thường chơi mạt chược với nhau nên lần này mua thịt được cắt cho một miếng lớn đầy mỡ!”



Lúc ấy thịt mỡ mới là tốt, nhà ai mua phải thịt nhiều nạc là tức đến đấm ngực dậm chân.



Thím đem miếng mỡ cẩn thận cắt thành từng miếng nhỏ rồi cho vào nồi nấu. Sau khi nấu một lúc lâu thì mỡ bắt đầu chảy ra hết, còn một phần gọi là tóp mỡ, từng miếng từng miếng, cái này đối với chúng tôi là vô cùng mỹ vị. Thím chuẩn bị cho chúng tôi mỗi người một đĩa nhỏ, hào phóng mà đặt vào một ít tóp mỡ, chúng tôi thấy mùi ngon liền ăn đến say sưa.
Chú và thím đều phát lì xì, tôi mừng rỡ mở bao ra, trông thấy bên trong có năm hào tiền giấy, bên trên vẽ đồng chí binh công nông, thím nói tinh thần bọn họ bừng bừng phấn chấn, nhưng tôi nhìn sao cũng thấy là đang diễu võ dương oai.



Năm hào này so với hơn một trăm đồng của tôi thì không đáng là bao, nhưng đối với những đứa trẻ khác đã là rất nhiều rồi, có thể mua được năm mươi khối kẹo đường đấy.



Sau khi xa nhà, phải tự sắp xếp chi tiêu mới thấy cuộc sống quả thật không dễ dàng, cũng hiểu được cha mẹ cho tôi mang theo số tiền này đã là chi mạnh tay rồi. Cha mẹ chỉ đơn giản là không muốn tôi tủi thân, hơn nữa hy vọng tôi có thể đọc sách, học tiểu học, cấp hai, cấp ba, thậm chí có thể đến đại học, du học Canada như mẹ lúc trước.



Tôi cảm ơn chú và thím xong liền chạy đến nhà Lý Ngôn Tiếu. Tôi thầm thấy may mắn vì không cần phải dập đầu, bằng không thì tôi không biết phải xử lý làm sao, nhỡ mà có dập đầu thật chắc chắn sẽ bị Lý Ngôn Tiếu cười cho.



Thím đã may xong áo khoác ngắn màu đỏ, bảo tôi mặc vào nhưng tôi giả bộ không thấy mà chạy đến nhà Lý Ngôn Tiếu, trên người vẫn là áo trắng như thường ngày. Người nhà anh nhìn thấy tôi vẫn mặc quần áo thế này thì sững sờ một chút, có lẽ họ cảm thấy màu sắc trang nhã này là điềm xấu.



Mặc dù như thế nhưng mọi người vẫn rất nhiệt tình với tôi. Ông nội Lý Ngôn Tiếu kéo tay tôi, đặt vào tay tôi một bao lì xì, tôi cúi người cảm ơn ông, cũng không có mở ra xem. Lý gia có thể coi là thế gia vọng tộc, tôi đoán chắc số tiền bên trong sẽ không nhỏ. Bà nội từng nói với tôi khi nhận quà của người khác thì không được mở ra trước mặt họ, như vậy là không tôn trọng họ.



Lúc này thím cũng đến trước cửa Lý gia, mọi người trong nhà đứng dậy khách sáo nói với nhau lời chúc mừng. Thím nhìn thấy trong tay tôi có bao lì xì thì giật mình một cái, vội vàng đoạt lấy rồi nhét vào tay “Ngu Cơ”, thím nói: “Ai nha, sao lại không biết xấu hổ như vậy…”



“Ngu Cơ” lại đem tiền lì xì đưa cho tôi: “Chị này, nhà mình làm hàng xóm bao nhiêu năm rồi, sao chị lại nói như xa lạ vậy? Chúng tôi cũng xem Mộ Đông như con cháu nhà mình mà!”



Ông nội Lý Ngôn Tiếu cười cười nói: “Một ít tiền tiêu vặt ấy mà, để cho Mộ Đông mua kẹo hay đồ chơi này nọ, nó còn chưa đính hôn thì ta còn cho nó.”



Lúc này thím mới im lặng không nói. Lý Ngôn Tiếu liếc mắt nhìn tôi cười cười, nụ cười của anh dưới ánh đèn vàng ấm áp trông thật đẹp, tôi cảm thấy anh có chút giống với mẹ mình. Nhưng tôi không biết anh cười là có ý gì.



Thím bỗng nhiên vỗ đùi một cái: “Đúng rồi, xem cái trí nhớ của thím này, chớp mắt cái đã quên rồi, Mộ Đông!”



Tôi càng hoảng sợ nhìn xem thím định làm gì.



“Cha mẹ con gửi thư tới này, vừa tới luôn đấy, chúng ta còn chưa có xem, con mau về xem đi!”



Tôi cả kinh, lòng thầm kêu “trời” một tiếng, tiền lì xì gì đều không còn quan trọng nữa, tim đập bịch bịch muốn nhảy ra ngoài, đầu óc thì trống rỗng, cũng không kịp quay đầu lại mà chỉ nói một tiếng “tạm biệt” rồi vọt về nhà. Lúc tôi chạy tới trong sân thì nghe Lý Ngôn Tiếu cũng muốn theo, nhưng bị ông nội anh gọi lại, đường như cảm thấy thư của nhà tôi thì để một mình tôi xem sẽ tốt hơn.



Về đến nhà liền thấy chú và Vương Câu Đắc Nhi đang chờ tôi. Tôi nhìn mọi người một lượt, khẽ cắn môi dưới – đúng vậy, trên bàn có một phong thư màu trắng, còn chưa được mở ra, trắng tinh giống như trời tuyết ngoài kia vậy. Tôi rõ ràng thấy được nó đang nằm đấy, nhưng lại giống như có sinh mạng – mang theo nỗi nhớ mãnh liệt của chúng tôi.



Mọi người đều không nói gì, tôi mở bao thư, thấy trên đó còn dính keo sữa. Tôi cố gắng khiến mình trấn tĩnh lại, nhưng ngón tay vẫn không kiềm chế được mà run rẩy. Tôi rút thư bên trong ra, bàn tay run run nâng lên, sau khi đọc kỹ từng câu từng chữ thì tay tôi càng run kịch liệt hơn.



Đọc thư xong, thật lâu tôi vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật, trong lòng lại kêu một tiếng “trời ạ”, tim vẫn như trước đập rất nhanh. Tôi cắn môi nén nước mắt xuống dưới, bức thư mà tôi mong chờ lâu như vậy không ngờ lại là có nội dung thế này.



263138136c5a859f53b1



pedal đàn piano



Chương sau →