1976
Chương 17 :
Ngày đăng: 06:09 19/04/20
Đầu tôi cứ nặng trịch, choáng váng mãi không ngừng, nhưng qua một lúc lâu thì cảm giác buồn nôn đã được nén xuống. Tôi nghĩ mình chỉ ngất đi trong giây lát, nào ngờ khi tỉnh lại đã đến hoàng hôn, ở góc chân trời đã hiện lên ráng đỏ. Đúng vậy, đầu của tôi vẫn còn trong tư thế ngửa mặt lên trời, cái tên Lý Á Hàn này đúng là không đáng tin, đừng nói anh ta sợ đến mất hồn rồi nhé, bỏ tôi ở chỗ này cũng không thấy đến tìm?
Trong đầu cứ vang lên ong ong, tôi ngẩng mặt nhìn bức tường cao trước mắt, vừa nãy nặng nề ngã từ trên đó xuống, chỉ sợ ngã đến ngốc luôn rồi.
Nếu như đây là tiểu thuyết, sau khi tôi mở mắt ra, nhất định sẽ thấy xung quanh toàn màu trắng, còn mình thì nằm trên giường bệnh, xung quanh đều là người, còn có người len lén lau nước mắt.
Nhưng sự thật tàn nhẫn là vậy, tôi choáng váng nằm bẹp cả buổi, tỉnh lại còn thấy mình đang ở ngoài đường. Tôi vuốt trán, quên mất phải xoa huyệt thái dương, sao đó mới miễn cưỡng đứng lên. Bụng tôi đói đến mức kêu lên ùng ục, cảm giác mình đi không nổi nữa.
Xung quanh cây cối um tùm, trong gió nhẹ run lên xào xạt, trời tối thế này, tôi cảm thấy có chút sợ. Nhất định phải nhanh chóng rời khỏi đây, sau đó về nhà. Lúc này tôi nghe thấy xa xa có tiếng gọi lo lắng: “Lâm Mộ Đông —— ”
Là Lý Ngôn Tiếu. Anh tới tìm tôi rồi.
Tôi đoán chắc người nhà và bạn bè của tôi đều đi tìm, mọi người nhất định đã đến tìm thầy giáo, sau đó biết buổi chiều tôi không đến trường. Mọi người sẽ nghĩ có phải tôi mất tích vào buổi chiều hay không?
Tôi cũng bất chấp khủng hoảng trong lòng, lảo đảo đứng lên, nhanh chóng chạy ra cửa. Trong bệnh viện còn có bác sĩ trực ca đêm nên tôi không dám tạo ra tiếng động lớn.
Cửa sắt ở cổng bệnh viện đã đóng, tôi nhìn nhìn, trên cửa có rất nhiều thanh sắt nằm ngang, so với vách tường thì dễ trèo hơn nhiều. Vì vậy tôi hít sâu một hơi, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, cũng không để ý cửa sắt phát ra âm thanh “ầm ầm” chói tai, từ đầu đến cuối chỉ nhanh chóng trèo lên. Lúc trèo qua cửa sắt, điều tôi lo lắng nhất là đũng quần có thể bị rách, nhưng lúc tôi nhìn thấy trên cửa có thứ gì đó giống dây điện cao áp thì lập tức cảm thấy ớn lạnh.
Tôi cẩn thận từng li từng tí trèo qua, chân giơ lên thật cao, sợ sẽ đụng phải thứ gì.
May nhờ ông trời phù hộ, không có sự cố gì xảy ra, tôi sợ đến mức toàn thân đổ mồ hôi, từ trên cửa sắt cao cao nhảy xuống, sau đó lảo đảo đứng lên, liền hô lớn: “Lý Ngôn Tiếu!”
Chỉ nháy mắt Lý Ngôn Tiếu đã từ trong bóng tối chạy ra, lau mồ hôi một cái, mừng rỡ nói: “Em đã đi đâu vậy?”
Tôi nhìn anh khoát khoát tay: “Có gì ăn không?”
“Về nhà nhanh đi.”
“Em đói chết rồi.”
Đúng lúc này, Lý Á Hàn cũng chạy tới, anh ta chạy đến nơi thì thở chẳng ra hơi, liên tục đẩy kính quan sát, ngẩng đầu lên nhìn thấy cửa sắt lớn trước bệnh viện thì kinh ngạc nói: “Em vẫn ở bệnh viện?”
Tôi trừng anh, cái này cũng quá không đáng tin rồi. Thật ra tôi cũng rất không đáng tin, biết rõ mình thấy máu sẽ chóng mặt mà vẫn chạy đến luyện gan. Lý Ngôn Tiếu cực kỳ nhạy bén, liền hỏi tôi: “Hai người cùng đến bệnh viện?”
Tôi gật đầu, uể oải nói: “Về nhà rồi nói sau.”
Lý Ngôn Tiếu không nén giận được, xém chút đã đẩy ngã Lý Á Hàn: “Anh dẫn em ấy đi chơi thì được, nhưng muốn chơi thì phải chăm sóc cho em ấy, cái bộ dáng lơ ngơ này của anh bày cho ai xem đây hả?”
Tôi vội vã giảng hòa, nói rằng tôi là mới là người không đúng, Lý Ngôn Tiếu càng tức giận, trách tôi bênh vực Lý Á Hàn.
Tôi cũng bực bội, bước đi: “Ai nha đừng có lộn xộn nữa, anh ấy lại không cãi với anh! Mấy người cùng họ với nhau thì cãi nhau cái gì!”
Lý Ngôn Tiếu bị tôi dạy dỗ một trận, muốn nói lại thôi, cảm thấy không tiện lên cơn ở đây, liền trừng Lý Á Hàn. Lý Á Hàn đẩy đẩy gọng kính, có chút xấu hổ, trên mặt vẫn là cái vẻ thư sinh đờ đẫn lúc trước.
Tôi về nhà ăn cơm, chú và thím cũng một đầu đầy mồ hôi về nhà, vừa thấy tôi thì thiếu điều ngồi phịch xuống đất. Tôi có chút xấu hổ, đem chuyện buổi chiều kể sơ lược lại một lần, chú nói: “Từ đầu đã biết mình thấy máu thì chóng mặt, tự làm tự chịu, đáng đời.”
Lý Ngôn Tiếu nghe xong thì cười khổ, nói tôi kém cỏi. Tôi cũng không có lời gì để nói, nhìn anh ngây ngô cười ha ha. Tôi phát hiện anh ngày càng ghét Lý Á Hàn, cũng có thể là do trời sinh hai người tương khắc, lần đầu tiên gặp nhau đã không vừa mắt rồi.
Lý Á Hàn ở chỗ chúng tôi được khoảng hai tháng, anh lại phải trở về Liên Vân Khu. Một người đồng hương sắp sửa rời đi, đương nhiên tôi rất khó chịu. Lý Á Hàn nói chuyện với tôi đều dùng tiếng Giang Tô, việc này như thể có cả trăm cái móng vuốt cào tim tôi. Tôi nhớ nhà càng lúc càng mãnh liệt, hận không thể thoáng cái bay về nhà, nhưng lại có chút không nỡ xa Thanh Đảo.
“Anh cảm thấy Nữu Nhi không thích Canh Vân, nhưng ngược lại rất thích em.”
Mặt tôi nóng rần lên: “Không phải nói cái này, anh nói xem hai người họ có nắm tay hay gì gì chưa ấy.”
“Em nghĩ đi đâu rồi.” Anh bật cười, đẩy tôi một cái, tôi liền lật ngửa xuống giường, “Em mới có chín tuổi thôi đấy.”
Tôi không để ý đến anh, lần nữa xáp tới bên cạnh nói: “Môi hôn môi có cảm giác thế nào nhỉ? Anh có cùng với ai hôn nhau chưa?”
“Anh hôn với ai chứ?”
Tôi nghiêng đầu nghĩ: “Ví dụ như em này.”
Lý Ngôn Tiếu nghiêm túc nhìn tôi, nói như khiêu khích: “Thế em tới đây.”
“Được.” Tôi vui vẻ, liền tiến sát đến miệng anh.
Lúc này Lý Ngôn Tiếu ngược lại rất luống cuống, cầm chăn che miệng lại: “Em chơi thật đấy à?”
“Chứ không lẽ chơi giả?”
Thế là tôi lại sấn tới, nhìn gương mặt vô cùng quen thuộc của anh, đem môi mình áp sát vào môi anh. Chúng tôi đều bất động, duy trì động tác này trong chốc lát, tôi buông anh ra rồi nằm xuống lần nữa, nghi ngờ nói: “Đâu có cảm giác gì đâu.”
Lý Ngôn Tiếu sờ sờ môi, nhìn tôi cười không ngừng.
Tôi cảm thấy nghi hoặc: “Hình như không phải thế này, không có một chút cảm giác gì…”
“Ngủ đi.” Anh vỗ đầu tôi, “Không còn sớm nữa.”
“Ừ. Nhưng mà…”
“Ngủ.”
“Em biết rồi, nhưng mà em…”
“Ngủ nhanh!”
“…”
Ngày hôm sau, Lý Á Hàn rời đi, trước khi đi anh ta còn liếc tôi một cái, tôi hiểu ý của anh ta là không cho tôi lén bỏ trốn.
Lần tiễn đưa này không có nhớ nhung thương cảm, Lý Ngôn Tiếu đứng bên cạnh tôi, từ đầu tới cuối dùng cánh tay ôm vai tôi, giống như cố ý để Lý Á Hàn nhìn thấy. Lúc này Lý Ngôn Tiếu vẫn còn chút trẻ con, tôi cảm thấy rất buồn cười.
Lý Á Hàn đi rồi, tôi và Lý Ngôn Tiếu đều thở phào một hơi trong lòng.
Môi hôn môi, tay nắm tay là bài hát dân ca của vùng Tây Bắc cao nguyên Hoàng Thổ. Nghe bài hát ở đây.
Chương sau →