1976

Chương 23 :

Ngày đăng: 06:09 19/04/20


Mỗi tuần Lý Ngôn Tiếu đều đến thăm tôi, còn mang cho tôi đồ ăn ngon và quần áo đã giặt sạch. Tôi kể với anh chuyện “phong ba trên mặt đất”, anh cũng cảm thấy rất buồn nôn, liền nói: “Nếu được ở nhà thì tốt quá.”



Tôi vỗ vỗ vai anh bảo anh đừng nghĩ nhiều, chuyện đó không có khả năng. Lý Ngôn Tiếu nói: “Bên anh có một ngôi nhà cách trung chuyên không xa, là nhà trệt. Nhưng vì nó quá nhỏ nên mọi người không ở đó.”



Tôi nói: “Anh đừng nghĩ đến chuyện này nữa, làm sao một mình em có thể ở đó được, nấu cơm ăn cơm thì lấy thời gian đâu để học.”



“Không.” Anh tiếp lời, “Anh ở cùng với em, nấu cơm giặt đồ cho em.”



Tôi cười: “Sao nghe giống người ở thế.”



“Ừ.” Lý Ngôn Tiếu không ngại, “Người ở thì người ở, chỉ cần em không chê tên người ở này là được rồi.”



“Người nhà anh sẽ không đồng ý đâu.”



Thật ra cuộc sống trước mắt thế này đã làm tôi thỏa mãn lắm rồi. Ít ra tôi còn có cái ăn cái mặc, trong ký túc xá có rất nhiều nam sinh không nỡ mua thức ăn ở căn tin, suốt ngày chỉ có thể ăn dưa muối với màn thầu. Vương Ca Trang ở Thanh Đảo nổi tiếng với màn thầu lớn, đủ to đủ nặng, có nhiều người Thanh Đảo chẳng thèm ngó tới cơm, cảm thấy ăn màn thầu thôi đã đủ no rồi.



Chúng tôi học xong học kỳ đầu tiên, tôi nhờ vào thành tích xuất sắc được tiến thẳng năm hai. Toàn bộ lớp học chỉ có mình tôi là mười bốn tuổi, thầy giáo và các học sinh đều coi tôi như thiên tài, trong đám bạn học cũng không còn ai khi dể tôi nữa.



Thoắt cái lại đến nghỉ hè, tôi coi như được giải phóng, ôm tâm trạng vui sướng hớn hở về nhà. Lý Ngôn Tiếu cười tôi: “Chẳng qua là ba năm tù được hai tháng hoãn án mà cũng có thể làm em vui đến vậy.”



Vì tâm trạng tôi đang tốt nên không muốn nhiều lời với anh. Bấy giờ anh đã trở thành bác sĩ ngoại khoa, mặc áo blue trắng, công tác ở bệnh viện Lý Gia Trang. Thỉnh thoảng anh cũng sẽ chữa trị cho một vài ca bệnh của khoa chỉnh hình.



Tôi lén hỏi anh: “Xuất thân của anh thế này, sao có thể thuận lợi xin được việc?”



Lý Ngôn Tiếu nói: “Hình như em không thỏa mãn với kết quả này nhỉ.”



“Không phải, nhưng không nghèo, sao anh làm được?”



Hóa ra chú hai của Lý Ngôn Tiếu công tác ở cơ quan chính phủ, nhờ vậy mà có thể thay đổi hồ sơ tư liệu của anh, đóng gói anh thành một thanh niên hồng chân chính. Nhưng ở bệnh viện vẫn có người nghe nói đại danh của Lý Ngôn Tiếu, đối với anh vẫn còn hoài nghi, suốt ngày cứ dán mắt theo dõi anh, mưu toan tìm được bằng chứng chính xác anh là “phản động” để báo cáo lên trên.



Nhưng Lý Ngôn Tiếu không để tâm, lúc ở bệnh viện anh đều im lặng không nói, chỉ vùi đầu vào làm việc, không chú ý đến bất cứ chuyện thị phi nào, thậm chí ngay cả việc quan trọng nhưng không liên can đến mình cũng không phát biểu, nhân viên công tác trong bệnh viện thấy anh suốt ngày không nói, lén lút sau lưng gọi anh là đồ câm.



Chẳng trách Lý Ngôn Tiếu vừa về đến nhà đã nói chuyện với tôi không ngừng, làm tôi phiền muốn chết, thì ra là do ở bệnh viện anh đã nhẫn nhịn lâu như thế. Tôi còn nhớ rõ một tháng tiền lương của anh là bốn mươi chín đồng.



Bao nhiêu đây không thể coi là nhiều, nhưng nếu nuôi sống hai ba người thì vẫn có thể ăn no bụng, không đến nỗi đói ăn rách mặc.



Trong lúc nghỉ hè vẫn có bài tập, việc này như một sợi dây thừng buộc tôi lại, không cho tôi ra ngoài chơi. Nhưng thời gian luyện dương cầm vẫn phải có. Có điều lúc tôi nghỉ hè, Lý Ngôn Tiếu vẫn phải làm việc, thời gian chúng tôi ở chung không nhiều lắm, chỉ có buổi tối mà thôi.



Nhiều lúc tôi suy nghĩ thế này, nếu như Lý Ngôn Tiếu là thầy giáo, vậy chúng tôi có thể có chung ngày nghỉ, tôi cũng không cần phải nhớ nhung anh mỗi khi anh làm việc. Nhưng nghĩ lại, trong đầu tôi xuất hiện một nữ giáo viên làm việc tận tụy lại bị phê đấu không thương tiếc, thế là lại cảm thấy anh làm bác sĩ có lẽ sẽ an toàn hơn.



Buổi tối chúng tôi vẫn như trước ngủ chung một giường, như trước ôm nhau ngủ, có khi còn hôn môi. Nhớ đến ánh mắt xem thường của anh bạn cùng lớp, tôi cũng không để ý chút nào.



Thỉnh thoảng tôi sẽ đến bệnh viện tìm Lý Ngôn Tiếu, nhìn anh làm việc. Người bệnh ngoại khoa rất đáng sợ, vì dân quê bình thường không có vết thương quá nặng sẽ không đi viện.
Dùng nguyên văn lời nói của anh là, dựng vợ gả chồng, kết hôn mà cứ như đang làm cách mạng.



Tóm lại nói chuyện không thành, ngược lại nhà gái lại rất hợp ý Lý Ngôn Tiếu, nhưng một lòng của anh đều đặt trên người tôi. “Ngu Cơ” rất thích cô con dâu mình nhìn trúng, hỏi thẳng tại sao anh không thích.



Lý Ngôn Tiếu không muốn giấu diếm nữa, nói luôn rằng mình có người yêu rồi.



“Ngu Cơ” lại càng hoảng sợ, sợ con trai bảo bối của mình có “quan hệ bất chính” với con gái nhà người ta, liền hỏi là ai, cô có biết người đó hay không.



Lý Ngôn Tiếu nói: “Suốt ngày đều nhìn thấy, còn chưa xem đủ sao?”



“Ngu Cơ” giật mình, lục lọi tất cả con gái trong trí nhớ của mình mấy lần đều không đoán được là ai.



Lý Ngôn Tiếu cũng không thèm che giấu, nói thẳng là tôi.



“Ngu Cơ” chấn động, nhưng thật ra cô không hoàn toàn hiểu, liền hỏi: “Kết giao bạn bè không giống với tìm người yêu. Tương lai cả một đời người đấy.”



“Không phải.” Lý Ngôn Tiếu vẫn bình tĩnh như trước, “Con thích Vũ Thanh, tương lai chúng con sẽ ở cùng nhau.”



Theo như lời Lý Ngôn Tiếu nói, “Ngu Cơ” lập tức khóc tại chỗ, cuối cùng cô cũng hiểu rằng Lý Ngôn Tiếu đang nghiêm túc, nghiêm túc thích tôi, một đứa con trai. Cô cảm thấy con trai yêu con trai sẽ không có tương lai.



Cũng vì chuyện này nên mới có cuộc nói chuyện ngắn ngủi giữa tôi và “Ngu Cơ” hôm ấy.



Phần thứ hai là anh muốn hẹn với tôi, hy vọng buổi tối có thể nhìn thấy tôi. Anh nói buổi tối trong nhà đều khóa cửa, nhưng anh tin tôi có thể tìm cách đi vào sân sau, sau đó dùng đá gõ nhẹ cửa sổ phòng ngủ của anh, lúc ấy anh sẽ nhảy xuống, cùng tôi đến điểm hẹn.



Trong lòng tôi cảm thấy buồn cười, sao hai chúng tôi cứ giống như gián điệp thế này. Đã vậy thì tối hôm nay cứ mạo hiểm một trận xem sao?



Phần thứ ba những sắp xếp về sau.



Người nhà họ Lý, ngoại trừ ông nội đang bệnh, toàn bộ trên dưới đều biết chuyện của chúng tôi, liền quyết định một tháng sau sẽ đưa anh đến nhà khác ở. Cái “nhà khác” này tôi cũng có chút ấn tượng, cách trường trung chuyên không xa, nhớ lúc trước tôi còn phàn nàn về hoàn cảnh của ký túc xá, thế là Lý Ngôn Tiếu muốn cùng tôi dọn đến đó ở.



Cái này cũng có thể coi như bị giam, người nhà họ Lý hoàn toàn cho rằng tôi không biết gì về chuyện này, làm như vậy sẽ khiến chúng tôi không thể gặp nhau, nhưng không nghĩ đến chúng tôi còn cách đưa tin bí mật thế này.



Trách sao “Ngu Cơ” lại nói anh không còn ở nơi này, thì ra đó là việc của một tháng sau, dù sao chuyện này không sớm thì muộn cũng xảy ra, “Ngu Cơ” nói sớm cũng để tôi tuyệt vọng sớm. Tính ra cô cũng quá độc ác rồi.



Lý Ngôn Tiếu nói, bởi vì người trong nhà đều có việc, không thể cùng đến đó ở với anh nên sẽ không có người giám thị giống bây giờ. Anh nói khi tôi vào học có thể đến căn nhà đó tìm anh, tôi cũng không cần ở ký túc xá nữa.



Phần cuối cùng, cũng có thể xem như “thư tình”, Lý Ngôn Tiếu viết vào đó không biết bao nhiêu lời cũ rích ngọt đến rụng răng, thế mà tôi lại như không biết mệt, đọc một câu lại một câu, tay che miệng không để mình cười ra tiếng. Anh nói bản thân rất nghiêm túc, nếu như tôi là con gái, anh hy vọng tôi có thể gả cho anh nhưng tôi lại là nam, thế nên anh hy vọng chúng tôi có thể cùng một chỗ.



Tôi đem bức “thư tình” này đặt trước ngực, trong tim lập tức tràn đầy hạnh phúc và ngọt ngào của tình yêu.



Chương sau →