2013
Chương 10 :
Ngày đăng: 06:52 19/04/20
#10. Kế hoạch…
Đinh Lan đang gây gổ với tay trực cổng, đúng là Tạ Phong Hoa vẫn không thể vào trong xưởng được, Lưu Nghiễn thản nhiên băng qua chỗ mấy cô, bước lên lầu.
Trong phòng sáng đèn nhưng Mông Phong còn chưa trở lại, Quyết Minh thì chăm chú đọc báo dưới ánh đèn, sách báo rải đầy đất.
Lưu Nghiễn hỏi: “Đây là kết quả xổ số đợt tháng 7 mà, nhóc đọc thuộc lòng thì có ích gì đâu?”
Quyết Minh hồn nhiên đáp: “Nếu một ngày nào đó vượt thời gian, quay về quá khứ là có thể dùng được rồi.”
Lưu Nghiễn: “…”
Lưu Nghiễn bảo: “Cho dù nhóc có trúng được giải độc đắc của tháng bảy, nhưng qua tháng tám bọn zombie đã tấn công ồ ạt rồi, trúng được bảy trăm vạn nhóc xài sao cho hết? Đem đi lót giường à?” (bắt nạt con nít =)))
Quyết Minh: “…”
Lưu Nghiễn và Quyết Minh cứ thế đấu mắt một hồi.
Quyết Minh: “Anh nói đúng.”
Khóe miệng Lưu Nghiễn run rẩy, cậu thầm nghĩ bụng thằng nhóc này thật kỳ lạ, Trương Dân bảo rằng nhóc con đã mười lăm tuổi, nhưng thoạt nhìn chỉ độ mười ba mười bốn tuổi là cùng, đầu óc lại như đứa trẻ mới lên mười, là do Trương Dân che chở từng ly từng tý nên mới khác người như vậy sao?
“Nhóc cưng, đã thuộc lòng kết quả xổ số kỳ này chưa?” – Trương Dân và Mông Phong vừa tắm rửa xong xuôi về, Trương Dân nhìn Quyết Minh nói – “Sau này chắc sẽ không có thưởng nữa rồi.”
Lưu Nghiễn: “…”
Quyết Minh đáp: “Từ hôm nay con không học thuộc nữa.”
Trương Dân cười dài bước tới ôm hôn thật lâu, rồi khệnh khạng cắp nhóc con trước người, giống hệt chim cánh cụt ba cùng chim cánh cụt con, ngớ ngẩn lắc lư trở về phòng mình.
Mông Phong ngồi im trên giường, trợn mắt ngó Lưu Nghiễn lom lom, không lên tiếng.
“Gì nữa đây ba?” – Lưu Nghiễn đã tắm từ hồi chiều, giờ đang nằm trên giường lật sách đọc.
Tiết trời dần chuyển lạnh, Lưu Nghiễn đắp một cái chăn không quá dày, cuộn người trong ổ chăn rất chi là thích ý.
“Em không dịu ngoan chút được sao?” – Mông Phong ai oán.
“Dịu ngoan thế nào?” – Lưu Nghiễn chẳng mấy bận tâm đáp – “Giống Quyết Minh ấy à?”
Mông Phong không nói gì, sau một lúc mới vỗ vỗ bên giường, yêu cầu: “Lại đây bóp vai cho anh.”
“Vậy anh lại bóp vai cho em đi.” – Lưu Nghiễn trêu hắn.
Mông Phong biết tỏng Lưu Nghiễn sẽ nói như thế, hắn cười rất là gian xảo: “Không thành vấn đề!” – Dứt lời lập tức đứng dậy bước về phía Lưu Nghiễn.
“Khoan đã! Anh định làm gì đấy! Mông Phong! Dừng lại! A!!!”
Lưu Nghiễn bị Mông Phong đè xuống dưới thân, Mông Phong thô lỗ xốc chăn lên, vén cái áo ba lỗ mỏng của Lưu Nghiễn lên quá ngực cậu, một tay ghì chặt thắt lưng, tay còn lại không chút chần chừ mò xuống kéo tuột quần đùi của cậu. Lưu Nghiễn mới giãy dụa được vài cái thì Mông Phong đã áp môi lên.
Mông Phong chỉ bận một cái quần lót tứ giác, cánh tay và bắp đùi săn chắc, bờ ngực trần vấn vít hơi thở đàn ông trưởng thành, trong lúc vuốt ve Lưu Nghiễn thì bụng dưới đã sớm cấn lên tì vào người cậu.
Mới vài lần thôi mà Lưu Nghiễn đã bị hôn đến độ hổn hển thở, do xa cách lâu ngày, bây giờ da thịt quấn quít cùng Mông Phong vừa lạ lẫm lại vừa kích thích.
Tựa như đang cùng lăn lộn trên giường với một người hoàn toàn không quen biết, có cảm giác xa lạ đến giả dối, khiến cậu không khỏi nhớ tới mùa hè năm lớp mười một.
Hồi đó đi cắm trại ở biển, cậu và Mông Phong cùng ở trong một lều, hai người đều mặc quần bơi, để trần nửa người trên, núp vào lều mà ôm quấn lấy nhau, rồi ngây ngốc hôn môi. Chính là loại cảm giác như vậy.
Mông Phong rời môi, đôi mắt thất thần của Lưu Nghiễn dần lấy lại tiêu cự.
“Đang nghĩ về ai?” – Mông Phong lạnh lùng hỏi – “Em coi anh trở thành người khác sao?”
Trong mắt Lưu Nghiễn ánh lên vẻ trêu cợt và thách thức.
“Em cứng rồi.” – Mông Phong trầm giọng nói, sẵn tay luồn vào bên trong quần Lưu Nghiễn, cách một lớp quần lót, nắm lấy vật đang dựng đứng của cậu mà tùy ý xoa bóp.
“Nhẹ… nhẹ chút!” – Lưu Nghiễn không kìm được bắt đầu rên rỉ.
Mông Phong hỏi: “Cái thứ quỷ gì đây? Em muốn dùng nó để chiến với lũ zombie à?”
“Thanh sắt vuông làm lan can ở ven đường, móc áo, dây thép gai, dây sắt…” – Mông Phong nửa khóc nửa mếu bảo – “Em tính…”
Lưu Nghiễn nhắm qua cái vòng ngắm bắn chế từ khoen lon bia, rồi kéo nỏ.
Tức khắc một vệt xám bay xẹt qua vai Mông Phong, bắn ầm vào cửa sổ kính bể tung, vẫn chưa hết đà, lao đi cắm phập vào thân cây bên ngoài cửa sổ, ghim ngập non nửa.
Mông Phong không nhếch miệng cười được nữa.
Lưu Nghiễn thản nhiên nói: “Chuyện gì, có chuyện gì nói mau đi, nghẹn hơi rắm mau xả, cái này cho anh dùng phòng thân, muốn đi doanh trại lính trộm súng phải không? Lâm Mộc Sâm phái cho anh mấy người? Gã có đi theo không?”
Mông Phong nhíu mày hỏi: “Sao em biết?”
Lưu Nghiễn đáp: “Đoán thôi, hôm qua khi sắp đóng cửa, em nghe được câu đầu tiên gã nhắc tới là doanh trại kia. Gã đến tìm anh thì nội dung nói chuyện nhất định có liên quan tới trại lính, ngoại trừ chôm chỉa súng đạn thì còn cái gì nữa?”
Mông Phong bèn bảo: “Gã đưa cho anh tấm bản đồ địa hình, em cảm thấy anh nên làm theo lời gã, hay là tối nay đi trộm một chiếc xe, lập tức chạy thoát thân vẫn hơn?”
Lưu Nghiễn nhướn mày, lại nói: “Căn bản anh đến đây đâu phải để hỏi chuyện này, đã sớm có chủ kiến rồi cơ mà.”
Một trại lính gần chín mươi ngàn mét vuông, bên trong chứa cả vạn zombie, doanh trại kín cổng cao tường, Lưu Nghiễn sau khi hay biết chi tiết sự việc thì mãi một lúc lâu vẫn không nói nên lời.
Thế rồi Mông Phong, Lưu Nghiễn và Trương Dân cùng nhau bàn bạc riêng ở trong phòng.
“Nếu em nhớ không nhầm.” – Lưu Nghiễn bàng hoàng thốt lên – “Tuyến xe buýt mà sư huynh leo lên, đích thị là tới chỗ này.”
Mông Phong nói: “Anh sẽ cố vào xem, em cần phải vạch sẵn cho anh một lối đi hợp lý.”
Lưu Nghiễn đáp: “Chưa nói đến chuyện các anh phải đi làm sao, bọn zombie sẽ không đứng yên một chỗ, mà đó cũng chẳng phải pháo đài, chỉ đường kiểu gì đây?”
Trương Dân vươn ngón tay thon dài vạch theo một đường lưu thông trong doanh trại: “Tôi nghĩ nên đi theo lối này, có thể tiến sâu vào kho vũ khí, Lưu Nghiễn, cậu có đề nghị gì không?”
Lưu Nghiễn trầm mặc thật lâu, cuối cùng đắn đo: “Để tôi suy xét cẩn thận đã.”
Màn đêm buông xuống, Mông Phong và Trương Dân tiếp tục đi tuần tra, Lưu Nghiễn thì ở trong phòng xem xét bản đồ, phòng Trương Dân không thể bật đèn để tránh bị phát hiện, vì vậy Quyết Minh chạy qua nằm trên giường Mông Phong đọc sách.
Lưu Nghiễn cũng nằm sấp trên giường, mở ra quyển sổ tay của cậu.
Ngày 19 tháng 8 năm 2012,
Tôi có cảm giác như quen biết một Mông Phong hoàn toàn khác, trước kia không hề nhận ra anh ấy là một người như vậy. Có lẽ đây mới là con người chân chính của anh, không chút sợ hãi, mang theo nhiệt huyết tuổi trẻ, không chỉ là kẻ vô tích sự, suốt ngày phải chạy vạy đi tìm việc đầy gian nan.
Câu nói “sinh bất phùng thời” rất có đạo lý, anh ấy không hợp đi bán bảo hiểm.
Chúng tôi sắp tiến vào một trại lính cách đây bảy mươi dặm, tìm kiếm số vũ khí họ bỏ sót lại. Mông Phong bảo tôi đứng ngoài quan sát và thông báo tình hình xung quanh, anh cùng Trương Dân mang theo một đội người xâm nhập vào kho vũ khí. Nếu có chuyện ngoài ý muốn, dặn tôi không cần liều lĩnh đi cứu người, phải lập tức rút lui.
Bên trong doanh trại không biết có còn… người nào sống sót, theo như tin tình báo của Lâm Mộc Sâm, hẳn là toàn bộ người trong đó đã chết hết. Những người này có không ít dân thường, hiểu cách khác, sư huynh Tiêu, giáo sư, đám đàn em khóa dưới, và cả bạn học cùng lớp, những ai lúc trước di tản theo bộ đội đều biến thành zombie trong doanh trại cả rồi.
Nếu giải thoát cho cả đàn zombie trong kia, không biết sẽ gây nên một tai họa kinh khủng nhường nào. Hy vọng Mông Phong có thể làm được. Anh cần có súng, hơn nữa đã quyết tâm phải vào bằng được, với tính tình của anh, bỏ chạy cũng phải chết, không bằng liều mạng một phen.
Nếu Mông Phong thật sự bỏ mạng trong kia, tôi phải làm sao bây giờ?
.
.
.
End #10.