2013

Chương 11 :

Ngày đăng: 06:52 19/04/20


#11. Vượt hiểm… 



Mông Phong cuốn tấm bản đồ lại, nhìn chăm chú vào Lâm Mộc Sâm đang đứng trước mặt.



“Một bình ắc quy, bốn camera hồng ngoại, rồi thêm một mớ linh tinh gì đó, các cậu chỉ muốn chuẩn bị những thứ này thôi sao?” – Lâm Mộc Sâm nhả một hơi khói.



Mông Phong đáp: “Phải, chỉ tôi và Trương Dân đi vào thôi.”



Lâm Mộc Sâm phản đối: “Vầy không được, phái cho cậu mười người đi theo.”



Mông Phong: “Không cần đâu, vào càng nhiều người càng nguy hiểm hơn. Chúng tôi không dư thời gian đi trông nom người của anh.”



Lâm Mộc Sâm lạnh lùng gằn giọng: “Là người của chúng ta.”



Mông Phong lại nói : “Bọn nó chẳng làm ăn gì được hết, sau này còn có dịp rèn luyện sau, đâu nhất thiết phải vội lúc này…”



Lâm Mộc Sâm ngắt lời: “Nếu không phái thêm vài đứa, các cậu vào kho vũ khí làm sao khuân hết đồ được? Chỉ dựa vào hai người thì mang được bao nhiêu súng đạn đây hả?!”



Mông Phong liền hỏi: “Anh cần bao nhiêu? Cho số lượng cụ thể đi.”



Lâm Mộc Sâm thản nhiên yêu cầu: “Toàn bộ, có bao nhiêu cứ lấy bằng hết.”



Mông Phong nâng một tay, biểu tình trên mặt cũng không biết gọi là gì, muốn cười nhưng lại cười không nổi.



“Anh cần nhiều súng đạn như thế để làm gì?” – Trương Dân ngắt lời hỏi – “Chỗ đó là số vũ khí tích trữ của cả một doanh trại đấy.”



Lâm Mộc Sâm bảo: “Về sau người của chúng ta sẽ ngày càng nhiều, phải chuẩn bị trước, ngày mai anh giao người cho các cậu, anh cam đoan tụi nó sẽ nghe lời, tuyệt đối không có chuyện gì xảy ra.”



Hoàng hôn ngày thứ ba, trời mưa rả rích.



Mọi người bận rộn vận chuyển đồ đạc lên xe, Lưu Nghiễn đứng bên đường, cao giọng gọi: “Nhà Triết học!”



Tạ Phong Hoa đang đứng dưới một tán cây tránh mưa, mới qua vài ngày, sắc mặt cô đã hồng hào hơn hẳn, quần áo cũng được giặt giũ sạch sẽ. Không biết nhặt được từ đâu một tấm các tông lót dưới gốc cây, trên cành còn phơi một bộ nội y và một bộ váy.



Tóc của cô hơi rối, nhưng toàn thân lại gọn gàng chỉn chu, cách đó không xa còn có một vòng tròn sắp từ đá cục, có vẻ như mỗi ngày cô đều tự nấu ăn.



Lưu Nghiễn không khỏi lấy làm ngạc nhiên, cô tựa như một gốc cỏ dại kiên cường, vậy mà có thể sống sót trong cảnh màn trời chiếu đất thế này.



Lúc trước Lưu Nghiễn để cho Đinh Lan trông coi kho hàng cũng không có ý định gì nhiều, nhưng bây giờ vừa nhìn đã hiểu, nhất định là Đinh Lan đã lén lấy không ít thứ trong đó cho Tạ Phong Hoa, bằng không cô đã sớm chết đói rồi.



Người biết chuyện vốn không có mấy, Lưu Nghiễn cứ thế mắt nhắm mắt mở cho qua. Cơn mưa Thu khiến tiết trời dần chuyển lạnh, cậu hô lên: “Đến trong này trú mưa đi! Coi chừng bị cảm đấy!”



Tạ Phong Hoa đứng ở bờ sông bên kia kêu tới: “Biết rồi, cảm ơn nhé! Cậu định đi đâu vậy?”



Mông Phong khiêng chiếc máy camera hồng ngoại bước ra, đặt lên chỗ ngồi phía sau của xe Jeep, đáp vọng lại: “Đi nhặt rác!”



Tạ Phong Hoa liền nói: “Vậy nhớ chú ý an toàn, chúc may mắn!”



Mông Phong cười lắc đầu, không biết đang cười Tạ Phong Hoa hay đang tự giễu chính mình. Trương Dân mang bao tay cắt ngón, đang cúi người sắp xếp đồ đạc, anh hỏi: “Xuất phát chưa?”



Lưu Nghiễn ngước nhìn lên cao, Lâm Mộc Sâm đứng đằng kia huýt sáo một tiếng, ngụ ý chúc họ hành động suôn sẻ.
Lưu Nghiễn: “Trước khi xuất phát ai bô bô rằng ‘không có người chờ anh trở về’ …”



Trương Dân đứng bên ngoài cười ngắt lời: “Nếu quân đội vẫn còn ở đây, mấy anh bạn đó chắc phải đi lĩnh giáo kỹ thuật ‘đấu súng phản pháo’ của các cậu rồi!”



Lưu Nghiễn nhìn qua Quyết Minh, Quyết Minh vẫn lặng yên đứng đó, một mực chú mục vào doanh trại dưới chân núi.



Lưu Nghiễn quyết định thôi không đem chuyện Quyết Minh nói cho Trương Dân biết, tránh cho anh bị phân tâm. Giọng nói của Mông Phong truyền đến: “Hành lang an toàn.”



Trương Dân giơ súng ra hiệu, cả bọn lập tức tiến vào hành lang.



Giày lính của Mông Phong giẫm lên sàn nhà không hề gây ra một tiếng động nào, Lưu Nghiễn nói: “Đừng băng qua lầu hai, sàn trên đó rất dễ vang tiếng bước chân, sẽ khiến bọn zombie cảnh giác. Cứ lên thẳng lầu ba đi, rồi xuyên qua lầu ba đến mé phía Tây, cẩn thận theo cầu thang bước xuống dưới.”



Trương Dân nhận xét: “Dường như bọn chúng không có khả năng cảm nhận hơi thở của người sống.”



Mông Phong ừ một tiếng: “Tôi đoán, so với khi còn sống, mắt và tai của chúng khá kém nhanh nhạy hơn người bình thường.”



Lưu Nghiễn lại nói: “Có rảnh thì thuận tay tìm cho em ít kẹp giấy nhé. Thứ này rất có ích, có thể chế tạo không ít đồ vật đó.”



Tiếng bước chân vang vọng trong hành lang tối đen trống trải, không một ai nói chuyện, hàng lang hẹp dài im ắng, u ám đến độ khủng bố, phía cuối là một cánh cửa mở rộng, tựa như cái mồm ngoác rộng của quái thú.



Mông Phong cất tiếng: “Trông chừng cánh cửa, tại chỗ chờ lệnh.”



Hắn vặn nắm cửa, bước vào văn phòng, một mùi tanh tưởi lập tức xộc thẳng vào mũi. Hắn quét mắt nhìn quanh, đèn pin trong tay quơ quàng, tiện tay cầm một hộp kẹp giấy trên bàn bỏ vào túi áo trước ngực.



Sau chiếc bàn làm việc, có một người ngồi trên ghế xoay.



Mông Phong dùng một tay cầm súng khều chiếc ghế xoay mặt lại, rọi đèn pin lên.



Đập vào mặt Mông Phong là một khuôn mặt vàng vọt hư thối, thi thể vận bộ quân phục chỉnh tề, trợn to đôi mắt, một tay đặt trước người, một tay buông thỏng ra sau, trong tay còn nắm một khẩu súng.



Trên huyệt thái dương của cái xác có một lỗ máu khô cạn, quân hàm trên vai là cấp bậc thượng úy.



Mông Phong vươn tay rút cây súng kia ra, ruồi bọ ong ong bay loạn, hắn nhìn thoáng qua bản kế hoạch đặt trên bàn.



Ngày 7 tháng 8 năm 2012, khu cách ly bùng nổ dịch bệnh quy mô lớn…



… Kính mong Tướng quân Mông Kiến Quốc điều động một tiểu đội đến hỗ trợ, cùng đi ném bom tiêu diệt.



Mông Phong không hé một lời, lặng lẽ gấp tờ giấy kia nhét vào túi, thuận tay mở luôn ngăn kéo, lấy một ít đồ hắn thấy hữu dụng rồi xoay người rời đi.



.



.



.



End #11.