2013

Chương 18 :

Ngày đăng: 06:52 19/04/20


#17. Ly biệt… 



“Đây là… cây nấm… tám… lỗ rắm(1) sao?” – Quyết Minh ngờ ngợ.



Lưu Nghiễn: “Nhóc nghĩ sao cũng được, thiệt ra anh thích nấm hủy diệt(2) hơn.”



(1): Vâng, hơi bỉ, nhưng Quyết Minh và Lưu Nghiễn đang nói đến game plants vs zombie đấy ạ. Ví von quả bom tự chế đây mà:



Nấm tám lỗ Ảnh                 Nấm hủy diệt Ảnh



Ngoài cửa đồn cảnh sát, chiếc xe tăng tốc lao vụt tới, chớp mắt đã đến đích, Mông Phong bẻ ngoặt tay lái, đánh thành một vòng cung tuyệt đẹp, hắn quát to: “Người bên trong nằm sấp xuống!!!!”



Lưu Nghiễn ném tung hộp bom tự chế, đánh sầm vào bên ngoài cửa đồn cảnh sát, Mông Phong gạt cần số, bánh xe quay tròn tại chỗ, một con zombie nhào tới bị cuốn xuống gầm xe nghiền nát.



Một tiếng ầm chấn vang, hộp bom nổ mạnh, trăm cây đinh sắt bên trong phóng ra khắp bốn phương tám hướng, chớp mắt lá thép hình cánh hoa bay vút ra, đinh sắt bị luồng sóng nhiệt nung nóng tựa như lưỡi dao sắc lẻm, tỏa ra bán kính gần chục mét, cắm vào đầu lũ zombie.



Trong phút chốc, zombie ngã như rạ trước đồn cảnh sát.



Mông Phong tức khắc giẫm chân ga, xoẹt một tiếng phóng ào đến cánh cửa sắt, chiếc xe chồm lên hàng rào bị đổ nghiêng, nghiền nát mấy cái xác vướng trên đó, lấy đà phi ra xa cả năm mét rồi rơi sầm xuống đất.



Cửa xe xô mạnh ra, khiến một con zombie bám trên cửa bị đánh văng đi, Mông Phong và Trương Dân đồng thời nhào ra khỏi xe, lăn một vòng trước sân, nâng cao họng súng, bắt đầu bắn phá!



Lưu Nghiễn leo sang ghế lái tiếp tục nhấn ga, chiếc xe gào rú tông sập cánh cửa lớn xông vào trong đồn cảnh sát, Lưu Nghiễn đẩy cửa xe thét lên: “Đi mau!”



Cậu vừa dứt lời thì lập tức sững sờ.



Có hàng trăm người tụ tập ngay tiền sảnh.



Nhiều người đến vậy nhất định không thể mang đi nổi, Lưu Nghiễn quét mắt một vòng ra tiếng: “Ai là thủ lĩnh trong đây?



Mông Phong và Trương Dân vác súng vừa xả đạn vừa lui vào trong, Trương Dân ném ra một quả lựu đạn, sau đó anh cùng Mông Phong thuận đà xoay người nhảy bổ vào đại sảnh đồn cảnh sát, Lưu Nghiễn tức khắc ôm đầu cúi sấp xuống.



Lại một tiếng nổ mạnh vang lên, sóng nhiệt ùa cả vào trong sảnh, hơn trăm người kinh hoảng thét to, cuống quít tìm gầm bàn núp xuống.



Mông Phong cũng bị bất ngờ: “Nhiều người dữ vậy!?”



Lưu Nghiễn lại tung một hộp bom, Mông Phong hét to lấy hơi, dùng một tay nhấc cánh cửa đổ xuống ban nãy, lật nó dựng đứng lên, phía ngoài đinh sắt bay tứ tung, va đập vào khiến sau lưng cánh cửa hiện ra vết đỏ của đầu đinh, nóng đến mức Mông Phong không kìm được rú lên.



Bên ngoài lặng xuống.



Dân thường núp trong đại sảnh đều đứng dậy, chưa kịp lấy lại bình tĩnh, hoảng hốt đánh giá những người mới tới này.



“Ai là thủ lĩnh đây?” – Lưu Nghiễn lặp lại lần nữa.



“Các anh từ đâu tới?” – Một người tuổi trẻ vận đồng phục cảnh sát chui ra từ dưới quầy, cậu ta thả bé gái đang ôm trong lòng ra, cô bé lập tức gào khóc chạy băng qua sảnh, đi tìm cha mẹ của mình.



Mông Phong đáp: “Từ phía Nam tới, vừa vượt qua quốc lộ tỉnh, tôi là Mông Phong.”



“Trương Dân.” – Trương Dân bắt tay với cậu ta.



“Đặng Trường Hà.” – Tay cảnh sát kia nói – “Chỉ còn các anh sống sót thôi sao? Từ đâu có được mớ vũ khí này?”



Mông Phong giải thích sơ sơ xuất thân của bọn họ, rồi lại nói: “Lưu Nghiễn tập hợp mọi người lại đi. Chúng ta phải rời khỏi chỗ này ngay lập tức.”



Đặng Trường Hà ngó bộ chỉ tầm hai mươi tuổi, còn trẻ hơn cả đám Mông Phong và Lưu Nghiễn, cậu ta nghe vậy liền cắt lời: “Không được, tụi tôi không thể đi, đã liên lạc bên quân đội rồi, vài ngày nữa sẽ có người đến cứu viện.”



Mông Phong không khỏi chau mày: “Quân đội lại tới chỗ này sao?”



Lưu Nghiễn kiểm tra một vòng đại sảnh, đồn cảnh sát này chỉ có hai tầng, tầng trệt là chỗ làm các thủ tục hành chính như cấp giấy chứng nhận và giấy phép, còn tầng trên là văn phòng.



Nhóm người chạy nạn vừa có người già con nít, vừa có nam có nữ. Trên mặt đất vương vãi đầy những rác rưởi, từng chiếc bàn được ghép lại với nhau, tấm đệm trải ra ở góc tường, ba lô túi xách ngổn ngang, chứng tỏ họ đã ở đây trong khoảng thời gian khá dài.



Đặng Trường Hà dẫn Mông Phong và Trương Dân lên lầu, trên đó có một cảnh sát lớn tuổi bị thương, và hai cái xác.



Trương Dân tiến tới kiểm tra vết thương của tay cảnh sát kia, dùng đèn pin rọi qua đồng tử, đoạn anh buông ngón tay đang đặt trên động mạch của ông, đứng dậy lắc lắc đầu.



“Họ sẽ không tới .” – Mông Phong nói – “Dịch zombie đã bạo phát gần một tháng, mà bên quân đội ngay cả cái bóng cũng chả thấy đâu, không còn thời gian nữa, phải thu dọn đồ đạc lập tức rời khỏi.”



Đặng Trường Hà thở ra một hơi, vẻ như cực kỳ khó xử, Trương Dân lên tiếng: “Này anh bạn.”



Đặng Trường Hà nâng mắt, Trương Dân tiếp lời: “Đoàn xe của chúng tôi đang đậu trên đường cao tốc sẽ không chờ quá mười tiếng, trước chạng vạng là họ sẽ đi rồi, nếu cậu vẫn muốn cố thủ tại chỗ này, chúng tôi cũng không giúp gì được.”



Đặng Trường Hà trầm mặc hồi lâu, rồi hỏi: “Tất cả mọi người đều được đi cùng chứ?”



Mông Phong kiểm tra bốn phía, đứng từ cửa sổ ngó xuống, bên dưới ngập tràn xác chết, ban nãy dùng lựu đạn và bom tự chế của Lưu Nghiễn đã xử hết chín phần, mấy con zombie còn sót lại đang cố vượt qua rào chắn bò vào, Mông Phong liền lia súng bắn chết bọn chúng, hắn cũng không quay đầu, đáp lời cậu ta: “Phải.”



Đặng Trường Hà lặp lại: “Mọi người, không thể bỏ lại ai cả?”



Trương Dân nhấn mạnh: “Tất cả những người chưa bị lây nhiễm.”



“Được.” – Lão cảnh sát nằm trên ghế xoay điềm tĩnh nhắm lại đôi mắt, chậm rãi nói – “Tiểu Đặng, dẫn mọi người đi đi, nhờ vả người khác không bằng tự cứu lấy mình.”



Đặng Trường Hà thốt lên: “Chú Vương!”



Hốc mắt của lão cảnh sát lõm sâu, sắc mặt đen đúa, băng vải trên vai thấm ra vết máu tím đen, ông run rẩy từng lời: “Ráng bảo vệ tốt những người còn sống.”



Trương Dân vội vã xuống lầu, Lưu Nghiễn đang cất tiếng dò hỏi: “Ở đây có ai làm bác sĩ không?”



Không một ai trả lời, họ chỉ giương ánh mắt lạ lẫm nhưng tràn ngập hy vọng nhìn cậu.



Một người vận bộ đồ tây sơ mi dơ bẩn bước ra, cất giọng nói: “Có thể giúp cậu được gì không?”



Lưu Nghiễn lại hỏi: “Chú là bác sĩ?”



Người kia đáp: “Không, nhưng biết chữa bệnh chút ít.”



Lưu Nghiễn nhỏ giọng bàn bạc cùng Trương Dân đôi câu, rồi cậu lại tiếp: “Mọi người xếp thành hàng, đứng trước cửa.”



Dáng người Trương Dân cao to, một cây đèn pin nho nhỏ cặp ngược giữa ngón tay, hốc mắt anh hơi ửng đỏ, Lưu Nghiễn hô lên: “Từng người lần lượt bước tới, đừng lộn xộn. Mông Phong?”



Mông Phong cùng với cậu cảnh sát kia bước xuống lầu. Đặng Trường Hà vươn tay chỉnh chiếc mũ cảnh sát trên đầu cho ngay ngắn, đôi mắt cậu ta sưng đỏ hết cả, hiển nhiên là vừa mới khóc.
Ước chừng tốn hai tiếng đồng hồ, khi Mặt Trời chìm đằng Tây, Trương Dân đã kịp nấu thuốc xong xuôi, đi phân phát cho mỗi thành viên trong đoàn một chén thuốc.



Lâm Mộc Sâm uống hết chén thuốc lớn, đắng đến độ nhăn mặt, Trương Dân lại nói: “Phải đục thêm cửa sổ trên thùng xe, để tránh quá oi bức sinh bệnh cảm nắng.”



Lâm Mộc Sâm gật gật đầu, giao cho anh mang thêm vài người đi cưa cửa sổ.



Ánh hoàng hôn rực rỡ, quốc lộ trải dài tít tắp đến tận cuối chân trời, Lưu Nghiễn thu dọn đồ đạc, cho người chuyển lên xe, cậu sửa sang lại giấy tờ trong tay, rồi bước lại chỗ gã báo cáo: “Đã xong.”



Lâm Mộc Sâm: “Lần này nhận bao nhiêu người?”



Lưu Nghiễn: “Bảy ba.”



Lâm Mộc Sâm: “Bỏ lại bao nhiêu?”



Lưu Nghiễn: “Không ai cả.”



Lâm Mộc Sâm lạnh lùng hạ giọng: “Cậu còn thiếu một lời giải thích với anh đấy, nãy giờ đang làm điệu làm bộ đấy à?”



Lưu Nghiễn nói: “Giấy tờ đều nằm trong tay anh hết, anh cảm thấy không muốn giữ lại người nào, cứ việc nói, tôi lập tức đuổi họ đi ngay.”



Lâm Mộc Sâm hít vào một hơi thật sâu: “Ban nãy anh không để ý, cậu nhận nhiều đàn bà như vậy làm gì? Còn có cả đám con nít choai choai nữa.”



Lưu Nghiễn giải thích: “Trẻ con cũng có thể tham gia huấn luyện, tụi nó đều hơn mười tuổi rồi, biết chạy biết nhảy, nếu có thể sống sót được sẽ không gây cản trở đâu.”



Lâm Mộc Sâm: “Đàn bà thì sao?”



Lưu Nghiễn tiếp: “Phụ nữ và trẻ em đều là người nhà của những người đàn ông kia. Tôi nói thật, anh Sâm à, tôi thấy sau khi chúng ta rời khỏi chỗ này chắc chắn phải định cư ở một nơi nào đó, không thể nào cứ mãi rong ruổi khắp nơi được, đúng chứ?”



Lâm Mộc Sâm gật đầu, Lưu Nghiễn bỏ thêm: “Một khi xảy ra sự cố, phụ nữ thường điềm tĩnh hơn so với đàn ông, khi vượt qua khó khăn cực hạn, các cô có thể bình tĩnh đối phó mọi tình huống, không ít phụ nữ cũng giống như đàn ông, có khả năng cầm súng, điều kiện tiên quyết là, anh đồng ý huấn luyện các cô ấy.”



“Dù gì đi nữa, chỉ có phụ nữ mới tạo thành gia đình của một người đàn ông… Anh nghĩ mà coi, anh Sâm?”



Lâm Mộc Sâm đánh mắt nhìn ra xa, thím Vu đang bắc bếp nấu cơm ở ven đường, mấy chị em vây quanh chỗ thím Vu phụ giúp bà nấu nướng.



“Nếu anh muốn cánh đàn ông ra sức bảo vệ nơi ăn chốn ở.” – Lưu Nghiễn tiếp tục thuyết phục – “Thì phía sau lưng họ phải có gì đó vướng bận. Mà vướng bận ấy đủ khiến cho họ hy sinh bản thân, dốc lòng bảo vệ vợ con.”



Lâm Mộc Sâm hỏi dồn: “Đằng kia là thế nào? Chuyện quái gì vậy hả? Cậu thu nhận cho anh một thầy đồng nữa cơ à?!”



Ngô Vĩ Quang đang cầm quyển kinh thánh, đứng ở cách đó không xa, giảng đạo cho ba mẹ của bé Nhu.



“Chúa thương xót cho cô bé, nên đã cho triệu hồi cô bé về với ngài, nguyện cho cô bé được yên nghỉ trên thiên đường…”



“Khoan đã, anh Sâm.” – Lưu Nghiễn can – “Đừng tới quấy rầy họ.”



Biểu tình Lâm Mộc Sâm như trông thấy quái vật, gã vươn tay đẩy đẩy liên tục trước người Lưu Nghiễn, Mông Phong vừa mới uống thuốc xong ngó thấy tình hình bất ổn, lập tức sầm mặt, xồng xộc đi về phía họ.



Lưu Nghiễn nhác thấy hắn, lén dùng một tay phẩy phẩy ra hiệu cho Mông Phong đừng lại đây.



“Đó là một mục sư.” – Lưu Nghiễn ôn hòa nói – “Anh Sâm, hiện tại tôi không cách nào giải thích cho anh được. Nhưng tôi lấy nhân cách mình ra đảm bảo, sau này anh nhất định thấy rõ ông ấy đóng vai trò rất quan trọng.”



Lâm Mộc Sâm gắt: “Đảm bảo của cậu là cái đếch gì!! Lưu Nghiễn! Anh đây rất tin tưởng cậu, thế mà cậu không nói không rằng hốt về cả đám người như vậy à! Giờ cậu nghe cho thủng…”



“Tôi cảm thấy cậu Lưu nói khá có lý.” – Hồ Giác bất chợt chen vào – “Anh Sâm, trước kia anh trốn ra trong tay có được bao nhiêu người, có thể cho thằng em biết được không ạ?”



Lâm Mộc Sâm không thèm đáp, Hồ Giác vẫn nói: “Càng nhiều người thì càng an toàn hơn, trong cuộc hành trình lưu vong này, không biết cuối cùng có thể sống sót được bao nhiêu. Mong anh Sâm bớt giận trước, quả thật Lưu Nghiễn cũng hơi tự ý làm việc.”



Lưu Nghiễn đánh mắt qua, Hồ Giác tiếp lời: “Bây giờ còn sống, không đồng nghĩa là sau này họ đều có thể sống sót.”



Lâm Mộc Sâm lúc này mới hé lời: “Ý chú tức là, cứ giữ lại quan sát trước đã?”



Hồ Giác đáp ngay: “Vâng, nhiều người có thể sàng lọc được, huấn luyện cho bọn họ, những người trụ được sau cùng chính là tinh anh. Có thể sống sót hay không, phải dựa vào biểu hiện của chính họ… Mà riêng bản thân tôi thật sự mong muốn cống hiến cho tập thể , mong anh để tôi có được cơ hội này.”



“Ừm.” – Lâm Mộc Sâm tạm thời bị thuyết phục, Lưu Nghiễn và Hồ Giác cũng đều hiểu rõ tính toán trong lòng gã – lần sau nếu đụng phải zombie, Lâm Mộc Sâm nhất định ném người nào gã cảm thấy vướng tay vướng chân ra làm đệm thịt.



“Bảo cái đám đó đừng có gây chuyện.” – Lâm Mộc Sâm hạ giọng dặn dò – “Lưu Nghiễn, trong đám người này, bất kỳ ai có chuyện gì thì cậu phải chịu trách nhiệm hết đấy.”



Lưu Nghiễn lập tức đáp: “Hiểu rồi, nếu họ làm việc chậm trễ thì không cần anh ra tay, tôi sẽ phụ trách giải quyết.”



Lâm Mộc Sâm bảo: “Biết thế thì tốt.” – Dứt lời gã xoay người lên xe, hướng ra đằng xa hô lên: “Bảy giờ khởi hành! Không được lái xe riêng của mấy người, xăng không đủ! Mọi người thu gom đồ đạc, mỗi người chỉ được mang tối đa 2 kg, lên container!!”



Lưu Nghiễn thở phào nhẹ nhõm, Hồ Giác uống cạn chén thuốc, rồi thấp giọng hỏi dò: “Lương thực của gã có đủ ăn thiệt không?”



Lưu Nghiễn đáp: “Anh có thấy lúc gã mở miệng hỏi, tôi bảo cho gã biết là có bảy mươi ba người, ban đầu gã chẳng tỏ vẻ gì cả… Chứng tỏ lương thực dư sức cung cấp cho số người này. Tôi có quen một cô gái làm thủ kho cho gã, cô ấy từng nói tôi hay, lương thực dự trữ của Lâm Mộc Sâm đủ cho cả ngàn người ăn trong hai năm…”



Hồ Giác gật đầu.



“Ở đây chỉ có khoảng trăm người.” – Hồ Giác nhẩm tính – “Một người tiêu thụ 1 kg lương thực mỗi ngày, tính ra mỗi ngày chỉ cần một trăm kg… Cậu có biết khi nào chúng ta sẽ bị đuổi đi hay không?”



Lưu Nghiễn: “Những thứ này đều nhờ vào Mông Phong và Trương Dân vào sinh ra tử giúp gã cướp ra trong đợt công kích của lũ zombie, lấy từ những cửa hàng suốt dọc đường đi, dùng tính mạng mạo hiểm đánh đổi ra được… Anh nhìn mấy chiếc container kia đi, chỉ riêng bột mì đã có ít nhất mấy chục tấn, đó là còn chưa tính đến gạo và mì tôm đâu, thêm cả những thứ cướp đoạt ven đường nữa… Giờ tách ra đi, đừng nói chuyện với tôi quá nhiều, gã bắt đầu không ưa tôi rồi đấy.”



Ngày 30 tháng 8 năm 2012,



Sau khi dừng lại một ngày ở nơi tận cùng phía Nam tỉnh Hồ Nam, chúng tôi lại khởi hành. Tuyển chọn thêm được bảy mươi ba người còn sống sót, bỏ lại ba mươi sáu người đã bị lây nhiễm. Về sau máy dò tìm sự sống cũng không báo động lần nào nữa.



Lâm Mộc Sâm phát lệnh đi đường vòng tránh qua tất cả những thành phố lớn, chỉ dừng chân tại bên cạnh thôn trấn nhỏ.



Một người mục sư tên là Ngô Vĩ Quang dắt theo sáu học sinh trung học gia nhập với đoàn chúng tôi, mấy đứa bé đó ngang ngửa tuổi Quyết Minh, khiến cho đoàn người náo nhiệt hẳn ra. Trong lúc bùng nổ dịch zombie, vị mục sư đã cứu được mười nhóc học sinh chỉ biết gây phiền toái, dõi theo quá trình bốn đứa bé trong số đó lìa đời, ông ấy vừa chúc phúc cho chúng có thể yên vui trên thiên đường, vừa cố gắng thuyết phục những đứa trẻ còn lại hãy lạc quan sống tiếp.



Đây có lẽ giống như quyết định hiện tại của tôi, lưu lại toàn bộ bảy mươi ba người còn sống.



Không biết tôi đã làm đúng hay sai, chỉ có thời gian mới chứng minh được hết thảy, số mệnh xa xăm mà mông lung, tựa như chàng trai một mình độc hành trong cuộc hành trình chưa biết kết cục, chỉ mang theo một tập thơ và một chiếc gối đầu để mơ mộng.



.



.



.



End #17.