2013

Chương 19 :

Ngày đăng: 06:52 19/04/20


#18. Di chuyển… 



Cứ thế một mạch tiến thẳng về phía Bắc.



Độ tháng chín, thời tiết chính thức chuyển lạnh, nhiệt độ không khí giảm xuống đến -170C, trải qua mấy trận mưa Thu, tâm tình của những người còn sống rốt cuộc có thể lắng dịu trở lại.



Nhờ có Trương Dân kiên trì góp ý, đến chạng vạng mỗi ngày họ đều được dừng chân nghỉ ngơi ở ven đường. Buổi tối lại tiếp tục lên xe, cả ngày lẫn đêm thần tốc Bắc tiến. Không ai biết được mãi đến khi nào mới hoàn toàn dừng lại.



Cơn gió lay động bờ cỏ vàng úa ven đường, trời Thu quang đãng, từ thành phố lớn đến trạm xăng, bến cảng nhỏ, chỉ cần đoàn xe dừng lại thì lũ zombie hiện diện ở mọi ngõ ngách.



Chúng nó hoặc lang thang vô mục đích, hoặc từ trong công trình kiến trúc chui ra, lê lết đuổi theo tiếng động cơ gầm rú, nhưng vĩnh viễn không cách nào đuổi kịp đoàn xe tốc hành.



Ngẫu nhiên có đôi lần máy dò tìm sự sống vang lên, đều ở trong thành phố lớn cách quốc lộ mấy cây số, Lâm Mộc Sâm lấy lý do thiếu an toàn và không đủ lương thực, gã chối bỏ hết thảy đề nghị đi cứu hộ.



Trong lòng những người cùng gã trốn thoát khỏi nhà máy hóa chất đều hiểu rõ – số lương thực dự trữ thừa sức ăn.



Huống hồ dọc đường đi Lâm Mộc Sâm chỉ cần nhác thấy bóng dáng trặm xăng và thị trấn nhỏ thì lập tức phát lệnh dừng xe, cướp đoạt sạch bách các kho lương thực, trong vòng mấy hôm, thức ăn của bọn họ chẳng những ít đi mà ngày càng nhiều hơn.



Mẹ bé Nhu lúc trước là một nhà thiết kế thời trang, cô nhận lấy tất cả công việc may vá, bắt đầu bận rộn sửa quần áo.



Cô thường hay ngẩn người nhìn theo đầu chú gấu nhỏ ló ra trước túi áo khoác của Quyết Minh, rồi lại đỏ hồng đôi mắt. Quyết Minh trả gấu nhỏ lại cho cô, nhưng cô không nhận, sau đó cô mang tới mấy bộ quân phục, đo theo vóc người của Mông Phong và Trương Dân để may sửa.



Vài hôm sau, lô quần áo đầu tiên đã sửa xong, trước đó hầu hết cánh đàn ông đều mặc quân phục may sẵn tìm được trong doanh trại, bây giờ mới được bận quân trang vừa người.



Mẹ bé Nhu cười hỏi: “Có vừa không, Quyết Minh?”



Quyết Minh ngồi trên một chiếc ghế đá ở lề đường, nhóc ngẩng đầu nhìn cô một cái, rồi chẳng hó hé gì.



Trương Dân giục: “Nhóc cưng, con phải nói gì nào?”



Mẹ bé Nhu vội nói: “Không sao mà, cậu bé mặc vào trông hoạt bát hơn hẳn.” – Sau đó cô xoay người rời đi.



Quyết Minh đang vận một bộ quân phục màu vàng đất, đội chiếc mũ lính bằng vải, trước mặt nhóc có sáu cậu bé học sinh trung học ngồi chồm hổm.



Một cậu bé béo tròn nhỏ hơn Quyết Minh hai tuổi, mới vừa lên lớp bảy, xáp tới quàng vai nhóc ngó nghiêng, rồi hỏi: “Đây là đồng phục của đội tụi mình á?”



Quyết Minh: “Ừa, chú Mông Phong nói, từ nay anh sẽ quản lý sáu đứa em, phải nghe lời anh đó.”



“Được.” – Một cậu bé học sinh khác cao hơn Quyết Minh nửa cái đầu, thắc mắc – “Nếu nhận anh làm lão Đại, anh sẽ dẫn tụi em đi đánh zombie phải không? Vậy đội của chúng ta gọi là gì?”



Quyết Minh kéo hình logo trên tay áo cho mấy đứa xem, tụi nhỏ đều thấp bé, quân phục đã qua tay mẹ bé Nhu sửa sang lại, cái nào cũng đều có logo kiểu hoạt hình – một đầu nấm màu tím nằm trên một gạch ngang mảnh.



Quyết Minh hô hào: “Chúng ta là đội ‘Nấm nhút nhát(1), không cần xông pha giết zombie, chỉ cần núp sau lưng người lớn là được rồi, nếu có nhiệm vụ gì chú Mông Phong sẽ nói cho anh biết.”



(1): Mình nghĩ cái này vẫn liên quan tới game plants vs zombies, logo của đám Quyết Minh là cây nấm ốm hay chui xuống đất mỗi khi bọn zombie tới gần ^^



Bạn nào không nhớ thì có thể vào đây xem lại. 



Cả đám trẻ gật đầu hiểu rõ, một thiếu niên chợt hỏi: “Đội chú Mông thì sao?”



Quyết Minh: “Bên chú ấy là đội Bí mặt xụ, cũng có Hoa ăn thịt và Gai đất, phụ trách chiến đấu ở tiền tuyến; bên đội ba anh thì biết bắn súng, gồm có Cây đậu bắn súng, Cây đậu tiến hóa và Cây đậu súng máy.”



“Người kia thì sao?” – Nhóc béo kiểng chân ngó ra, dưới ánh chiều tà, Lưu Nghiễn đang ngồi trên đuôi container, một chân còn thòng xuống lắc lư phởn phơ, cậu đương cắm cúi lắp ráp một cái máy gì đó.



“Ảnh là Lưu Nghiễn, làm bên kỹ thuật.” – Quyết Minh đáp – “Ảnh xịn lắm nhé, giống như mèo máy Doreamon vậy, có rất nhiều đồ vật mới lạ, hôm đó nhờ vào đồng hồ báo thức của ảnh mới cứu mấy đứa ra được đó.”



Nhóc béo lại hỏi: “Vậy thì ảnh là Hoa hướng dương hai đầu rồi đúng hông?”



Trên ngực áo quân phục của Lưu Nghiễn thêu một đôi mắt to tròn, Quyết Minh giải thích: “Không, ảnh là Crazy Dave, ông chú có cái xe bán hàng hóa ấy.”



Cả đám trẻ nhao nhao cười ồ lên.



Quyết Minh bắt chước lời Trương Dân dạy, nhóc gợi chuyện: “Kể chuyện của mấy đứa nghe đi.”



Quyết Minh lấy chú gấu nhỏ trong túi áo ra, lắc qua lắc lại, ý bảo đội viên tự kể chuyện của mình, trao đổi thân thiết để tăng thêm hiểu biết về nhau.



Trương Dân đang đứng ở đằng xa, anh hứng thú nhìn Quyết Minh và đồng đội của nhóc trau dồi cảm tình với nhau.



“Lưu Nghiễn này.” – Trương Dân gọi.



Lưu Nghiễn vẫn không ngẩng đầu lên, cậu đáp: “Sao vậy?”



Trương Dân tiếp: “Quyết Minh cởi mở hẳn ra, hồi trước ở trường học nhóc con không hề có bạn bè gì cả.”



Lưu Nghiễn ừ một tiếng, lại nói: “Có gì đâu, anh cứ để nhóc con kết bạn nhiều hơn.”



Tạ Phong Hoa ngồi trong xe, đang giúp Lưu Nghiễn ghi lại thông số kỹ thuật của linh kiện, bỗng nhiên cô mở miệng nói: “Cảm giác như Quyết Minh quá nhỏ.”



Trương Dân: “Vốn dĩ nhóc con đâu có lớn.”



Tạ Phong Hoa cười cười, giải thích: “Không phải, ý của tôi là, tâm lý của cậu nhóc không giống như một học sinh trung học, một cậu bé mười lăm tuổi lại có tư tưởng và tình cảm như đứa bé mười hay mười một tuổi… Tôi có nghe cậu nhóc kể, khi các anh gặp nhau thì nhóc mới mười một tuổi phải không? Có lẽ trong những năm này, anh luôn bảo hộ giữ gìn cậu nhóc, khiến cho năng lực giao tiếp và kết bạn của nhóc kém phát triển.”



Trương Dân liền rằng: “Thiệt chẳng có cách nào hết, lúc nhóc con đi học không chịu nói chuyện với người lạ, cho rằng bạn học đều… không có thiện ý với nó, khi nhóc mười một tuổi từng bị chấn thương ở đầu, nên mọi người cứ lấy đó mà cười nhạo, tôi đã tìm giáo viên chủ nhiệm nói chuyện biết bao lần, rồi còn chuyển trường học nữa…”



“Không đâu.” – Tạ Phong Hoa nói – “Nguyên nhân là ở anh cả đấy. Anh tựa như một cảng tránh gió vậy, cái này trong tâm lý học gọi là hiệu ứng tường chắn, sự bảo vệ quá nghiêm ngặt khiến cậu nhóc không muốn chủ động trao đổi với người khác, cũng như tự chịu trách nhiệm bản thân.”
Lưu Nghiễn: “Thì sợ tụi mình bị si-đa đó.”



Mông Phong: “…”



Lưu Nghiễn: “Chuẩn bị bắt đầu rồi, tình yêu, cầu nguyện đi nào.”



Mông Phong: “Cầu nguyện cái gì, tình yêu, cầu nguyện với ai đây? Có cần phải quỳ lạy luôn không?”



Lưu Nghiễn: “Cầu cho đừng thất bại chứ gì nữa, em thật sự rất muốn nhờ mục sư lại đây cầu nguyện giùm em đôi câu…”



Mông Phong phản bác: “Sao đâu chứ, nghiên cứu khoa học không phải đều như vậy cả à? Nếu thất bại coi như rèn luyện thể lực đi. Cũng đâu có gì ghê gớm…” – Dứt lời còn lén bĩu môi với Lâm Mộc Sâm – “Dù sao gã đó cũng chả biết chúng ta làm gì.”



Lâm Mộc Sâm thờ ơ đứng hút thuốc bên sườn đồi cát, từng cơn gió mạnh xốc tới khiến áo khoác của gã bay phần phật.



Trong tiếng gió quát điên cuồng và tiếng máy phát điện quay vù vù ồn ã, Lưu Nghiễn thét lên giải thích với Lâm Mộc Sâm: “Đây là vòng cung cấp điện thứ nhất! Cần phải dùng máy phát điện bằng dầu diesel tạo từ trường cho cuộn dây, sau khi sức gió kéo cuộn dây xoay tròn sẽ tự sinh ra điện năng truyền về…”



Lâm Mộc Sâm nói: “Không cần giải thích gì hết! Cứ khởi động máy đi!”



Gió lốc vùng Tây Bắc lùa đến cột cờ xiêu vẹo muốn đổ, Mông Phong rút thanh thép khóa trục bánh đà ra(đại để là trục quay đó), Lưu Nghiễn đóng máy phát điện, ngắt đi mạch dây dẫn điện.



Trong nháy mắt, cả bầu trời và mặt đất đều rơi vào tĩnh lặng, rồi đột nhiên ba mươi cánh quạt vù vù kêu to, giữa cơn cuồng phong xoay tròn thành từng vệt hư ảnh, tựa như sao băng nở rộ trong ánh hoàng hôn đỏ rực, cuộn dây điện từ quay tròn với tốc độ cao, chuyển hóa từ trường thành điện năng, ba bóng đèn hiển thị vụt sáng lên.



Trong những đường dây điện nằm rải rác trên mặt đất, luồng điện chớp nhoáng truyền về phía xa, cả trường học chợt lóe lên một cái, rồi nguồn điện dần ổn định.



Sân trường phút chốc được những bóng đèn chiếu sáng rực, bầy trẻ con sung sướng hét to, và tiếng hoan hô vang rần trời.



Lâm Mộc Sâm gật gù vừa ý, lái xe điện trở về trường học.



Lưu Nghiễn và Mông Phong tay nắm tay, bàn tay của cả hai đều phồng rộp mụn nước, cùng nhau đi xuống đồi cát, sải bước giữa đất và trời, giữa làn gió huyền dịu từ ngàn vạn năm khai thiên lập địa, quay về ngôi nhà ấm áp kia.



Ngày 1 tháng 10 năm 2012.



Ngày tàn đã có tin vui, trong tiếng hoan hô vang dội, chúng tôi mừng đón tia sáng đầu tiên.



Edison đã mở ra kỷ nguyên mới cho loài người khi chiếu sáng đêm đen dằng dặc, trong ngày thứ tư của tuần thứ mười bảy sau khi dịch zombie bùng phát, điện lại trở về với cuộc sống của chúng tôi.



Hiện tại nguồn cung cấp điện chỉ đơn giản là chiếu sáng, hầu hết điện năng đều được tích vào những bình ắc quy, máy phát điện bằng sức gió cần phải bảo dưỡng và thêm dầu đúng hạn. Bước tiếp theo trong kế hoạch là chuẩn bị mắc đường dây cao thế làm ranh giới phòng ngự, hy vọng có thể chống lại được đàn zombie đông đúc.



Có điện và ánh sáng, tức là có hy vọng, con chip cải tiến của Thôi Tiểu Khôn lưu lại rốt cuộc đã phát huy tác dụng. Mối nghi hoặc ở trại lính một tháng trước đã có thể làm rõ.



Tôi bật camera lên, đại bộ phận zombie mà Mông Phong và Trương Dân giết chết trong hôm đó đều nằm phân tán, nhưng tựa hồ giữa núi xác đã xảy ra điều gì bất thường. Những cái xác zombie chết lần hai bắt đầu nổi lơ lửng không trọng lượng, là đà bay tới tụ lại một chỗ, rồi bị hút lại với nhau.



Càng lúc càng có nhiều cái xác tụ lại, hết đợt này tới đợt khác, mấy ngàn cái xác zombie mất đi khả năng hoạt động, não bộ bị phá hủy dính liền máu thịt với nhau, kết hợp thành một con quái vật sừng sững cao cả chục mét.



Ban đầu nó không có hành động gì, giống như đang hoàn thành sự dung hợp và biến đổi nào đó, thời gian trên camera biểu thị là 5 tiếng sau, người thịt khổng lồ vẫn đứng như thế, rồi lượng điện cạn dần, hình ảnh tắt ngúm.



Chuyện này có nghĩa ra sao? Tôi bật đi bật lại những gì ghi lại trong camera, dù suốt năm tiếng trôi qua tẻ nhạt cũng không hề bỏ sót một giây, cũng đưa cho những người có thể góp ý xem thử, nhưng không một ai hiểu được đoạn ghi hình đó, đều không thể đề xuất ý kiến nào có ích với hiện tượng này.



Tất cả mọi người đều kỳ lạ không thôi, sững sờ trước chuyện lũ zombie lại có thể đột biến sau khi tử vong hoàn toàn.



Vẫn còn một điểm đáng ngờ: loại người khổng lồ này bôn ba đường dài, là muốn đi về hướng nào?



Quyết Minh sau khi xem xong đoạn ghi hình, lại bảo rằng giống như có một đĩa bay trên trời bắn xuống một chùm sáng, khiến cho rất nhiều thi thể chậm rãi bay tới hút chặt vào nhau.



Ý tưởng của nhóc có vẻ độc đáo, nhưng góc quay trong hoàn cảnh đó là cố định, không có cách nào chuyển hướng ra giữa không trung, chúng tôi không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì trên bầu trời. Có điều, tôi cảm thấy ở nơi mà camera hồng ngoại không thể quay được, có một “Hạt nhân”.



Mà biết đâu hạt nhân này không thể nhìn thấy bằng mắt thường? Có thể là nó đã tụ hợp tất cả thi thể. Giả thiết về sinh mệnh ngoài Trái Đất rất khó mường tượng nổi, xác suất đúng không quá lớn. Manh mối cứ thế bị cắt đứt, trước mắt chỉ đành bỏ qua một bên.



Mông Phong tìm thấy không ít hạt giống lương thực ở thôn bên, tôi và Hồ Giác đã cẩn thận bàn bạc, đầu Xuân năm sau có thể gieo trồn thử, tuy rằng mọi người mù tịt chuyện trồng trọt, hoàn toàn chẳng có kinh nghiệm gì, nhưng ít nhất số dự trữ của Lâm Mộc Sâm còn ăn được rất lâu.



Mọi chuyện chỉ có thể làm thử trước rồi mới tính, tôi tin là trước khi lượng thức ăn đủ cho mười năm của gã cạn kiệt, sẽ có thể trồng ra được thứ gì đó bỏ mồm được.



Mông Phong bảo tuy rằng địa hình nơi này bất lợi vì quá vắng vẻ, nhưng không phải hoàn toàn không thể phòng thủ, chúng tôi và Trương Dân cùng nhau nghiên cứu địa hình và công trình kiến trúc, lập kế hoạch chu đáo. Trong đó cũng tham khảo hầu hết ý kiến của mọi người, chỉ riêng Lâm Mộc Sâm, ngoại trừ việc nói “làm cho tốt” và “ủng hộ cậu”, căn bản chẳng thể góp được ý gì cho ra hồn.



Trong khi cậu cảnh sát trẻ Đặng Trường Hà lại nhắc đến việc dòng điện gây ảnh hưởng thế nào tới zombie.



Cậu ta từng dùng dùi cui điện 2000V chích bay vài con zombie. Dựa vào điều đó, nếu có điện thì dễ dàng rất nhiều, Mông Phong phân tích mật độ zombie, nêu ra chỉ cần có một hàng rào điện bao chung quanh trường học là đủ chống lại một ngàn con zombie tấn công đồng loạt.



Tôi thử thiết kế một cuộn Tesla đặc biệt (cuộn Tesla có thể phóng ra luồng điện cực mạnh), rồi tóm mấy con zombie lang thang qua làm thí nghiệm, hiệu quả rất tốt.



Kết hợp giữa bom đinh sắt, hàng rào điện và cuộn Tesla, muốn bảo vệ chỗ này không quá khó, chỉ mong lần này có thể gầy dựng được một ngôi nhà chân chính, tôi không muốn tiếp tục lưu vong nữa.



Không biết trên mảnh đất rộng lớn này có bao nhiêu người còn sống?



Không biết cùng dưới một bầu trời kia, có phải còn rất nhiều người giống như chúng tôi, giữa thời khắc đại nạn cuối cùng vẫn cố gắng sinh tồn, chờ đợi hy vọng xuất hiện.



.



.



.



End #18.