2013

Chương 2 :

Ngày đăng: 06:52 19/04/20


#2. Gặp lại…



Mông Phong vội hỏi: “Em tính đi đâu?”



Lưu Nghiễn đáp: “Đến bệnh viện!”



Mông Phong gắt lên: “Không được! Bọn zombie chui ra từ bệnh viện cả đấy!!”



Chiếc Jeep bất chợt cua gấp, ma sát với mặt đường kéo dài một tiếng két chói tai giữa đêm.



Lưu Nghiễn quát: “Mẹ em vẫn còn ở bệnh viện!!” 



Mông Phong hét lớn về phía cậu: “Nguy hiểm lắm! Em sẽ chết mất!!!” 



– Rồi nhào lên muốn kìm lại Lưu Nghiễn, đồng thời lúc này cậu cũng đá bật một cú vào người hắn, xe Jeep thình lình va thẳng vào hàng ghế ven đường, ầm một tiếng rồi tắt hẳn.



“Xe để lại cho anh.” – Lưu Nghiễn lạnh lùng nói – “ Chúc may mắn.” – Ngay lập tức xoay người xuống xe, nhưng bị Mông Phong níu chặt tay lại.



Mông Phong hạ giọng: “Anh đi cùng em, thời điểm thế này đừng tùy hứng nữa, được không?”



Lưu Nghiễn thở dài, chuyển vô lăng, chạy vào đại lộ, trên đường đêm vắng bóng, Mông Phong cất tiếng: “Bệnh viện là khu vực rất nguy hiểm, tin tức hồi trưa có nói rằng người bị bệnh chó dại đều được đưa đến đó tập trung…”



“Đừng nói nữa!” – Lưu Nghiễn khổ sở hét lớn, nện mạnh một đấm xuống còi xe phát tiết.



Mông Phong liền im lặng, Lưu Nghiễn duy trì tay lái, thở dốc liên hồi.



“Ba của anh đâu?” – Lưu Nghiễn hỏi.



“Vẫn còn trong quân doanh.” – Mông Phong tiếp – “Nhưng tìm không thấy người đâu.”



Ba của Mông Phong là sĩ quan quân đội, từ lúc hắn còn rất nhỏ thì mẹ hắn đã bỏ nhà rời đi, vậy nên, tuổi thơ của Mông Phong thiếu sự chăm sóc của người cha, càng không có những yêu thương của người mẹ.



Ba mẹ không quản đến hắn, chỉ có một mình bà nội nuôi nấng hắn lớn khôn, bởi thiếu thốn sự dạy dỗ nghiêm khắc nên hắn chỉ biết chơi bời lêu lổng, mãi đến khi lên cấp ba xác định quan hệ với Lưu Nghiễn mới chịu nghiêm túc học hành, nhưng cũng đã quá trễ, thi rớt đại học, hắn đành phải nhập ngũ.



Làm ba cái kiểu gì như thế! Trong lòng Lưu Nghiễn vẫn luôn thầm bất mãn, ít nhiều cũng phải bỏ tiền ra kiếm một trường đại học để con mình lấy tấm bằng đàng hoàng, mà khi con xuất ngũ rồi cũng chẳng thèm đoái hoài đến cuộc sống của nó ra sao.



“Đây là gì?” – Mông Phong chợt phát hiện quyển sách trên xe, hướng lại gần đèn trần xe lật tới lật lui.



Lưu Nghiễn đáp: “Của thầy hướng dẫn cho em mượn, nghe đâu năm ngoái Bộ quốc phòng Mỹ đã tung lên mạng những phương pháp ứng cứu khi gặp zombie, rất nhiều người chỉ xem như một trò hài, nhưng sau đó quyển sách được xuất bản với số lượng lớn truyền bá khắp nơi.



Mông Phong tiếp: “Em nói xem, có phải họ đã sớm chuẩn bị cho chuyện này rồi? Em cũng đụng phải bọn zombie rồi đấy, biết chúng nó là thể loại gì không?”



Lưu Nghiễn: “Sao em biết được chứ!? Chúng ta nào phải anh hùng giải cứu thế giới, có thể sống sót là may phước lắm rồi.”



Mông Phong vẫn lẩm bẩm: “Đã chết rồi mà vẫn có thể hoạt động được… là một loại bệnh dịch, không phải là ma quỷ gì hết, em là người tôn thờ chủ nghĩa vô thần cơ mà, Lưu Nghiễn.”



Lưu Nghiễn đáp: “Em thì mong là có ma quỷ… Gì nữa đây, thật xúi quẩy!”



Chiếc Jeep từ từ hãm bánh, cuối đường là mấy chiếc xe cảnh sát dàn ngang, phải đi qua đó mới tới được bệnh viện.



Năm sáu tay cảnh sát dùng bộ đàm lớn tiếng trao đổi với nhau, Lưu Nghiễn vừa cho xe chạy tới thì một tay cảnh sát đã lao đến hô: “Chỗ này bị phong tỏa! Không được đi tiếp!!”



Tay cảnh sát đập mạnh lên kính xe, xa phía trước vang lên tiếng súng inh tai, Lưu Nghiễn nghe thấy mà rét lạnh cả người.



Mông Phong hạ cửa kính xe xuống, cảnh sát liền cúi người nói: “Quay lại! Tất cả đều quay lại đi!”




Lưu Nghiễn vui vẻ nói: “Nếu phen này chúng ta có thể sống sót, chắc em phải đi mua một phần bảo hiểm…” – còn chưa kịp dứt lời thì Mông Phong đã cắt ngang: “Cẩn thận!!” – Ngay lập tức bẻ ngoặt tay lái.



Tiếng phanh xe rít lên như muốn đâm thủng màng nhĩ, hai chiếc xe đồng thời thắng gấp ở giao lộ cao tốc, chiếc Jeep của Mông Phong và Lưu Nghiễn thì trượt xuống ven đường bên phải, một chiếc xe con cách đó không xa mất lái quay tròn vài vòng, va phải rào chắn nổ “ầm” một tiếng.



“Chuyện gì vậy?” – Lưu Nghiễn cởi bỏ đai an toàn, dựa vào bên cửa sổ thở đứt quãng.



Tiếng thét thê lương của bé gái như điên cuồng xé toạc không gian, Lưu Nghiễn run run cầm lấy ống nhòm, chỉ thấy trong hàng ghế sau của chiếc xe con bắn đầy những máu, chảy dài trên mặt kính xe.



Mông Phong giật lấy ống nhòm nhìn sang, rồi lập tức thả ra, bốn phía tĩnh lặng dị thường.



Tiếp đó vang lên thanh âm đập cửa bang bang, toàn thân Lưu Nghiễn và Mông Phong đều rét run.



“Đi mau…” Lưu nghiễn thốt lên: “Cặp mẹ con kia chắc đã chết cả rồi.”



Mông Phong miễn cưỡng gật đầu, rồ ga, phóng lên đại lộ, kéo một đường khói dài lao vụt trong bóng đêm.



Cả hai đều không hề nói chuyện, qua thật lâu sau Lưu Nghiễn mới gấp gáp cởi bỏ áo, run lẩy bẩy sờ lên cánh tay của mình, Mông Phong gắt: “Đừng có tự dọa mình!!”



Nửa thân cởi trần của Lưu Nghiễn trắng nõn mà cân xứng, cậu dùng khăn khử trùng lau sạch cánh tay của mình một lượt, rồi lại cẩn thận hồi tưởng từ lúc nhìn thấy con zombie đầu tiên đến khi gặp được Mông Phong, xác định bản thân có từng tiếp xúc trực tiếp với zombie hay chưa.



Sau đó tiếp tục dùng khăn ướt chà lau ngón trỏ tay trái đã từng cầm tròng mắt của zombie, cuối cùng điên cuồng lục lấy cồn y tế từ hộp cấp cứu, run run nhỏ lên bàn tay.



Mông Phong dùng tay trái giữ lái, tay phải vươn tới bắt chặt cổ  tay Lưu Nghiễn, trên sườn mặt cương nghị ánh lên một vầng sáng.



“Sợ gì chứ?” – Mông Phong cười nói – “Cho dù em có bị lây bệnh, thì người phải chịu khổ cũng chỉ có anh thôi.”



Lưu Nghiễn ngẫm thấy cũng đúng, lập tức lấy lại tinh thần, Mông Phong buông tay cậu ra, lẩm bẩm nói: “Nếu anh biến thành zombie thì sao?”



“Không biết nữa.”  – Lưu Nghiễn đáp – “Đừng mong rằng em sẽ cứu được anh.”



“Không cần em phải cứu anh.” – Mông Phong tiếp – “Đến lúc đó nhất định phải chạy trốn đi.”



Lưu Nghiễn đáp ngay: “Không.”



Cậu cương quyết nhìn thẳng vào Mông Phong. Mông Phong dùng khuỷu tay giữ lái, nghiêng đầu tới, bình tĩnh nhìn sâu vào hai mắt Lưu Nghiễn, để cho cậu có thể xem một cách kỹ càng.



“Không có mấy loại đốm vện gì hết.” – Mông Phong nở một nụ cười đẹp trai tiêu chuẩn – “Bản lĩnh của anh cực xịn cơ mà, hay để anh cởi quần áo ra cho em kiểm tra nhé?”



Trong mắt Lưu Nhiễm nhuốm ý cười: “Cám ơn, nhưng miễn đi, thật ra em chẳng bận tâm chuyện trên người anh có nổi đốm gì lạ hay không.”



Mông Phong ái muội nói: “Vậy thì bận tâm chuyện gì? Nghĩ về anh sao?”



Lưu Nghiễn thoải mái đáp: “Có chút chút, bỗng nhiên chỉ muốn nhìn anh thật kỹ.”



Cậu hạ giọng tiếp lời: “Có bị lây nhiễm  cũng chẳng sao, nếu không phải em ăn anh, thì là anh ăn em. Chỉ sống sót một mình thật không có ý nghĩa gì cả.”



“Phải.” – Mông Phong đồng tình nói – “Nếu chỉ còn một người sống sót, rất cô đơn.”



Dứt lời, tùy tay ấn một phím radio trên xe, Lưu Nghiễn hạ cửa kính xe xuống, gió mùa hạ khoan khoái lùa vào, mang theo điệu rock sôi nổi lướt vụt đi trên đường cao tốc.



.



.