2013
Chương 3 :
Ngày đăng: 06:52 19/04/20
#3. Mưa dông…
Cơn dông đầu hạ đang vần vũ trên bầu trời thành phố F.
Đèn điện tắt ngóm, cả thành phố rơi vào màn đêm mịt mùng. Trong căn hộ, Quyết Minh còn chưa thay bộ đồng phục học sinh, ngồi kế bên phòng khách, ngây ngẩn trông ra bóng tối bên ngoài cửa sổ sát đất.
Từng tia chớp sáng lòa xé nát mây đen, tạo thành một đường sáng zic zắc liên kết giữa tòa nhà cao tầng đồ sộ ở mặt đất với bầu trời đen đúa trên cao, cảnh sắc xa xăm cứ như đảo tròn trong đôi mắt tối vô định của cậu nhóc.
Tiếng sấm đầu tiên nổ ầm lên, chiếu sáng khuôn mặt tái nhợt của nhóc, có một thanh âm gì đó vang lên giữa trận sấm rền, mãi đến khi tiếng sấm nguôi hẳn mới nghe rõ được tiếng chuông điện thoại dồn dập đổ từng hồi.
“Ba ơi, còn bao lâu ba mới về tới nhà?” – Quyết Minh hỏi.
“Cưng à!” – Bên kia đầu dây truyền tới giọng nói sốt sắng của người đàn ông – “Giờ con đang làm gì?! Ba không thể trở về nhanh chóng được!”
“Dạ, con biết rồi.” – Quyết Minh đáp, đồng thời vang lên một tiếng sét đì đùng inh tai.
Trương Dân liên tục dặn dò: “Ba bị kẹt lại trên đường rồi! Chắc phải đến khuya mới về tới nhà! Con cứ ăn tối trước đi, trong tủ lạnh có đồ ăn nấu sẵn rồi nhé!”
Bên kia điện thoại ồn ào hỗn loạn, như đang xảy ra náo động ầm ĩ, tiếng người quát mắng, thúc giục, rồi tiếng mưa rầm rầm như trút nước.
Quyết Minh nói: “Cúp điện rồi, lò vi sóng không xài được.”
Trương Dân lo lắng hô lớn: “Con bảo sao?! Nói to một chút! Ba không nghe rõ!!!”
Quyết Minh cao giọng đáp: “Không gì hết! Con cúp máy đây!”
Trương Dân cuối cùng cũng nghe được giọng con, cười hô: “Con chờ ở nhà! Ba sẽ về liền!!”
Quyết Minh cúp điện thoại, đi rót một ly nước, cũng không mở tủ lạnh, chỉ ngồi im lặng một mình trong căn nhà tối. Quyết Minh đang học cấp ba ở thành phố F, một tuần có hết năm ngày nội trú tại trường, ngày nghỉ cuối tuần hiếm hoi mới được trở về nhà họp mặt với cha nuôi.
Mà hôm thứ tư Trương Dân phải đi công tác nước ngoài, bận đến nỗi không có thời gian để ăn cơm, Trương Dân ráng làm cho xong việc, đến thứ năm gấp gáp trở về lại kẹt xe ngoài đường.
Chỉ còn hai tiếng nữa là sang ngày mới, Quyết Minh vẫn ngồi yên trong bóng tối, không hề động tĩnh.
Đúng mười hai giờ, có điện, cả căn phòng phút chốc sáng choang, đôi mắt Quyết Minh nhất thời không thể thích ứng với ánh sáng thình lình chiếu rọi, vô thức chớp chớp mắt.
Nhóc bật TV lên, không thu được tín hiệu nên màn hình xám trắng, kêu rè rè, thế là tắt đi. Xa xa phía dưới lầu truyền đến tiếng còi cứu thương hú liên tục.
Điện thoại reo lên inh ỏi, Quyết Minh chạy lên tiếp, thanh âm bên kia yếu hơn hẳn.
Trương Dân: “Cưng à… con không sao chứ.”
Quyết Minh: “Con nghe.”
Giọng nói của Trương Dân dường như mang theo sự run rẩy, từng chữ mơ hồ đứt quãng: “Con đừng ra khỏi nhà, khốn thật, chuyện quái quỷ gì đây? Có ai gõ cửa không? Cho dù có người gõ cửa con cũng nhất định không được mở!”
Quyết Minh đáp: “Dạ.”
Trương Dân thở dốc một lúc, bên kia đã trở nên cực kỳ tĩnh lặng: “Con xuống lầu đứng chờ, ba đã tới nội thành rồi.”
Quyết Minh tiếp lời: “Con biết rồi.”
Nhưng Trương Dân lại lập tức sửa lời: “Mà khoan, con cứ ở yên trong nhà, ừ, gom chút đồ đạc, thẻ tín dụng, tiền mặt và thuốc đều mang theo hết, cộng thêm vài bộ đồ để thay, ba chở con đi pic nic nhé.”
“Nhóc cưng! Nhớ chờ ba về, bất kỳ ai gõ cửa cũng không được mở, còn mười phút nữa là ba về tới nhà rồi.” – Trương Dân nói tiếp – “Ai gõ cửa cũng không mở! Nhớ chưa!”
Quyết Minh lặng im cúp điện thoại, không hỏi thêm một câu nào, bước vào phòng, tìm lấy túi xách khi ở nội trú của mình, mở khóa kéo lấy ra mấy bộ quần áo chưa giặt, bỏ vào máy giặt. Rồi mới gom thêm vài bộ quần áo của Trương Dân và của nhóc, hộp sơ cứu, thuốc lá, tiền mặt và thẻ tín dụng.
Thẻ và tiền mặt của Trương Dân đều bỏ vào một ngăn tủ, Quyết Minh còn lục tìm trong ngăn tủ lấy ra một cái hộp nhỏ, bên trong là một cặp móc treo điện thoại bằng bạch kim – hình cung Ma kết và Cự giải.
Quyết Minh chọn lấy cung Ma kết treo vào di động của mình, cái còn lại thì đeo vào ngón út, thu dọn xong xuôi mới ra ngoài phòng khách ngồi chờ.
Ngoài cửa vang lên một tiếng gào thảm thiết thê lương, Quyết Minh bất giác ngồi thẳng lưng. Đôi mắt nhóc cứ mờ mịt ngây ngẩn, mở TV, vẫn không có tín hiệu, tắt TV, cứ mở rồi tắt, lặp lại vài lần như thế, cuối cùng vẫn để mở. Nhóc lò mò đứng dậy, đi đến lỗ mắt mèo trên cửa quan sát bên ngoài.
“Có chuyện gì?!”
“Mau mở cửa xe!!!”
“Người bên trong áp tay lên đầu, lập tức xuống xe!!!”
Quyết Minh thăm dò nhìn quanh, thấy người lái chiếc Jeep bị kéo ra, có mấy người cảnh sát áp chế chủ xe trên mặt đất, trong khi người kia vẫn không ngừng giãy dụa, gào thét cắn bậy, có một gã cảnh sát bị cắn phải tay, đau đến độ hét to.
Hai cha con lẳng lặng nhìn mọi chuyện xảy ra trước mắt.
Nhóm cảnh sát áp giải chủ xe đang cuồng loạn cắn người đi, máu loãng từ trên xe chảy xuống bị nước mưa xối trôi dạt đến ven đường. Người phụ nữ vừa rồi còn cười với Quyết Minh giờ đã biến thành cái xác bị cắn đến dị dạng, đang được nâng khỏi xe.
Quyết Minh gọi khẽ: “Cô Tiếu.”
Trương Dân: “…”
Người chết là giáo viên trong trường mà Quyết Minh theo học, nhóc hướng về phía cô vẫy vẫy tay, Trương Dân nói: “Nhóc cưng, đừng nhìn theo nữa, người đã đi rồi.”
Dòng xe tắc nghẽn lại bắt đầu di động, đôi mắt Quyết Minh mông lung nhìn ra những ngọn đèn trôi nổi ngoài kia.
Mãi mới đến phiên họ qua cửa, hai người bị đưa vào một gian phòng nhỏ bật đèn sáng choang, trong đó đang ngồi vài vị bác sĩ.
“Định đi đâu đây?” – Một người hỏi.
Trương Dân đáp: “Đến thành phố S.”
“Cởi quần áo ra.”
Trương Dân cởi bỏ áo khoác và quần tây, mấy người nhìn sơ qua một lượt, Trương Dân mặc đồ vào, lại đến giúp Quyết Minh cởi quần áo.
“Đến đây tiêm thuốc.” – Một y tá cất tiếng bảo.
Họ dùng ống tiêm rất nhỏ, sau khi tiêm xong Trương Dân mới hỏi: “Đây là loại huyết thanh gì?”
Một vị bác sĩ đánh mắt sang nói: “Chỗ mấy anh sắp đến cũng đang bùng nổ dịch chó dại, nên đi về hướng Tây Bắc, bên khu Tây Bắc có họ hàng gì không?”
“A, giám đốc Trương!” – Vị bác sĩ chủ trì chợt nhận ra Trương Dân.
Trương Dân vội tay bắt mặt mừng cùng ông ta, Quyết Minh tự đi ra xe trước, Trương Dân dò hỏi: “Là bệnh truyền nhiễm sao?”
Vị bác sĩ chủ trì hạ giọng nói: “Vẫn chưa rõ tình hình, bên phía giám đốc Trương có thể huy động thêm một ít thảo dược để chi viện hay không?”
Trương Dân lắc đầu cười khổ, nhân viên đều bỏ đi hết cả, giờ huy động đâu ra?
Quê của Trương Dân là một vùng nông thôn cách nơi đây không xa, mấy năm trước khi vừa xuất ngũ, người nhà chẳng còn ai, liền tìm đến thành phố lớn để gây dựng sự nghiệp, dựa vào chút hiểu biết về Trung y được truyền lại từ người cha quá cố, anh mở một công ty dược nho nhỏ. Sau đó tìm cách tạo lập mối quan hệ làm ăn với các bệnh viện lớn có chuyên khoa Trung y, vị bác sĩ chủ trì trước mặt cũng đã từng nhận phong bì của anh.
Trương Dân đáp: “Lượng thuốc tồn kho vốn không còn nhiều, tôi vừa đi nơi khác nhập hàng đến mãi hôm nay mới trở về, hàng còn chưa tới mà tiền cọc thì đã giao trước rồi…” – Dứt lời thì theo thói quen mò tay vào túi, nhưng chẳng tìm ra thứ gì.
Quyết Minh bước tới, chìa ra một gói thuốc lá. Trương Dân dở cười dở mếu, thầm nghĩ may mà Quyết Minh cẩn thận mang thuốc lá theo.
Bác sĩ chủ trì nhận lấy gói thuốc, Trương Dân đốt thuốc giùm ông ta, lại hỏi tiếp: “Đã có vắc xin phòng bệnh rồi sao?”
Bác sĩ nói: “Vẫn chưa có tác dụng gì rõ ràng, nhưng không gây hại cho con người, trước mắt cứ tiêm thử một mũi cái đã, cứ nên cẩn thận là hơn.”
Trương Dân gật đầu, vị bác sĩ lại tiếp lời: “Chú ý lắng nghe thông tin từ radio, mặc dù dịch bệnh lần này lây lan nhanh chóng nhưng còn chưa ghê gớm như đại dịch SARS hồi trước, chắc sẽ ổn thôi.”
Trương Dân nói: “Vậy tôi đi đây, các anh cũng chú ý an toàn của bản thân nhé.” – Rồi tạm biệt cùng vị bác sĩ kia, lên xe rời khỏi giao lộ cao tốc. Thẳng tiến về thành phố S.
.
.