2013

Chương 27 :

Ngày đăng: 06:52 19/04/20


#26. Lạc đội…



Ngày 22 tháng 3 năm 2013.



Ngay khi tôi cho rằng mùa Đông đằng đẵng này mãi không chấm dứt, Quyết Minh lại tạo ra một kỳ tích mà mọi người vẫn hằng mong đợi.



Tính từ lần nhóc con dùng một tấm ván cửa kéo Trương Dân từ trên núi xuống, rồi vào đêm giao thừa vặn radio nghe được giọng nói của ba Mông Phong, phen này đã là lần thứ ba.



Chiều hôm trước nhóc con ra ngoài bờ sông chơi, đương chạy vòng vòng trên mặt băng, làm sao lại giẫm nứt một miếng băng, thế là rơi tòm vào sông.



Tất nhiên là Trương Dân đã tức khắc vớt cậu nhóc lên, xách về ủ trong chăn, nào là uống canh gừng nào là uống thuốc Bắc xua lạnh.



Ấy rồi vết nứt từ hố băng của Quyết Minh lại lan ra hết mặt sông băng, nguyên khối băng khổng lồ nứt toác nổ rầm trời, vỡ vụn hết cả, con sông ngủ say suốt 5 tháng liền bỗng chốc điên cuồng dậy sóng, cuốn phăng từng khối băng vụn xuống hạ du.



Vào đêm, Mông Phong lại khăng khăng bảo rằng anh nghe thấy có tiếng chim đỗ quyên hót. (chim đỗ quyên hót báo hiệu mùa Xuân ^^~)



Tới lúc này thì lượng tuyết đọng ngoài kia đều tan hết, tôi mãi vẫn không hiểu được tại sao mùa Đông năm nay lại lạnh như thế. Đến Tết âm lịch, nhiệt độ bên ngoài tụt xuống tận -270C.



Đêm Đông rất dài, vào những đêm rét lạnh nhất, tôi và Mông Phong liền đốt lò sưởi. Anh ôm tôi, chúng tôi cứ thế ngồi cùng nhau ngắm nhìn ngọn lửa tí tách cháy, tỉ tê chuyện tình yêu thời trung học.



Anh nói rất nhiều, và tôi cũng thế. Anh vẫn luôn canh cánh rằng mình không có khả năng đem lại những điều tốt đẹp nhất cho tôi, để tôi hưởng thụ một cuộc sống thoải mái… Anh muốn chứng tỏ bản lĩnh của mình, khi xuất ngũ sẽ mở một công ty, tựa như Trương Dân vậy. Hoặc gầy dựng sự nghiệp to lớn. Không muốn trở thành một thằng làm công ăn lương tầm thường, lại càng không muốn ở nhà ngửa tay xin tiền làm nội trợ.



Thật ra tôi chưa bao giờ bận tâm những chuyện như vậy, cũng chưa từng ghét bỏ gì anh cả.



Huống hồ chi, ngọc nếu không mài làm sao sáng? Nền móng đầu tiên của nền kinh tế quốc dân cường đại, thường bắt đầu từ việc bán bảo hiểm và tiếp thị cơ mà. Dĩ nhiên là tôi không nói cho anh biết mình nghĩ gì, nhưng Mông Phong vẫn thừa hiểu: anh căn bản không thích hợp làm nhân viên bán bảo hiểm và tiếp thị bất động sản.



Mà mấy chuyện đó giờ cũng chả quan trọng nữa, toàn thế giới rơi vào đại dịch đã tác hợp cho tình yêu của chúng tôi, nhưng tình hình lúc này đã biến chuyển, đợi đến khi dịch zombie qua đi thì sao? Có lẽ Mông Phong vẫn phải đi bán bảo hiểm thôi.



Hồ Giác có kể rằng, anh ta từng đại diện công ty tham gia một hội nghị môi trường trong khu vực Châu Á – Thái Bình Dương.



Nội dung của hội nghị xoay quanh lượng khí thải carbon và hiệu ứng nhà kính, người ta cho rằng: vào năm 2012 loài người sẽ lâm vào đại nạn diệt vong, tất cả nhà máy bị hoang phế, trực tiếp tác động đến thời tiết, khiến mùa Đông giá rét kéo dài tới 11 tháng.



Đây là báo cáo về cơ chế thời tiết trong tình huống đột phát của hệ thống khí tượng, có khả năng mùa Đông năm sau sẽ rất ngắn, cứ lặp lại tuần hoàn như thế, chừng mười năm đến hai mươi năm tới sẽ ổn định trở lại. Nếu không còn khí thải giao thông, công nghiệp, nước ô nhiễm tác động đến khí quyển, đại dương, thì môi trường tự nhiên sau cùng sẽ trở về cuối kỷ băng hà, bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông luân phiên kéo đến, mà không phải chỉ có hai mùa trái ngược là khô nóng và giá rét.



Có lẽ khá hợp lý.



Đội cứu hộ vẫn chưa đến, mà mùa Xuân đã tới trước rồi. Đàn zombie sẽ lại ngược Bắc hay sao? Hy vọng là không, chúng tôi cần phải chú ý cẩn thận hơn nữa.



Rèm cửa bay phất phơ giữa gió Xuân, hai cánh cửa sổ rộng mở, nắng trời trải dài trên bàn làm việc của Lưu Nghiễn. Ngày nào cũng phải tới thư phòng khiến cậu cảm thấy phiền phức, nên cứ làm việc luôn trong phòng ngủ.



Bên trái kê một chiếc giường lớn, bên phải chính là chiếc bàn làm việc của Lưu Nghiễn, trên mặt bàn bày đầy những linh kiện và công cụ ngổn ngang.



Trời Xuân khoan khoái, tháng Tư cũng sắp đến, thời tiết dần ấm lên, khí hậu nơi này dễ chịu không nói nên lời, ban ngày ấm áp còn ban đêm mát mẻ.



Cây cải dầu đơm hoa nở rộ khắp núi đồi, cảm xúc khó giải tỏa trong lòng nhiều người mỗi lúc một nhộn nhạo.



Mông Phong thấy nực nên chỉ bận áo thun ba lỗ và quần cộc, bày ra bắp đùi săn chắc, nằm phè trên giường lật tạp chí ảnh. Cặp mông với đường cong hoàn mỹ dưới lớp quần vải xô mỏng mảnh càng thêm nảy nở và hút mắt.



Tiếng gõ cửa vang lên.



Lưu Nghiễn: “Vào đi.”



Mông Phong: “Chờ đã.”



Quyết Minh chỉ nghe hai chữ “Vào đi” của Lưu Nghiễn mà tự động loại trừ câu “Chờ đã” của Mông Phong, nhóc cứ thế đẩy cửa bước vào, Mông Phong cuống quít cả lên, lật đật kéo quần đùi, nhét lại ‘cậu nhỏ’ đương sung sức vào đũng quần, mặt mũi đỏ bừng nằm úp sấp trên giường.



Quyết Minh gọi: “Lưu Nghiễn.”



Lưu Nghiễn ra tiếng hỏi: “Không phải nhóc đi câu cá với ba à? Sao vậy?”



Quyết Minh nói: “Dạo này tôi thấy ba kỳ cục lắm.”



Lưu Nghiễn: “…”



Mông Phong: “…”



Lưu Nghiễn: “Gì chớ? Bình thường nhóc đâu nói vậy bao giờ, Quyết Minh?”



Mông Phong: “Nhóc phải nói vầy nè, ứ chịu đâu, ba của người ta kỳ ~ lắm ~ cơ …”



Mông Phong còn chưa nói dứt lời, đã ăn một cú ‘từ điển giáng’ của Lưu Nghiễn ngay đầu, Lưu Nghiễn lại hỏi: “Kỳ làm sao?”



Quyết Minh: “Ba cứ ôm cái cô kia hoài…”



Mông Phong chen lời: “Cô nào? Bạn nhỏ lại đây, nhóc ‘cũng’ thích con gái đúng hông? Tới đây nằm sấp ngắm hình gái đẹp này, cho nhóc một quyển, cô nào cô nấy tươi như hoa nhá.”



Quyết Minh: “Không tới đâu, ba tôi bảo là, nếu nằm úp sấp thì chíp chíp sẽ bị bẹp hoặc bị ép cong mất.” (má ơi =))))



Mông Phong: “Tuyệt đối không bẹp chút nào, ba nhóc lừa nhóc đó, không tin nhóc hỏi Lưu Nghiễn thử coi, vừa to vừa thẳng vừa cứng nhé, tối qua em ấy còn cảm động đến phát khóc cơ mà…”



Lưu Nghiễn: “Đừng có dạy hư con nít.”



Quyết Minh: “Mới nãy tôi thấy rồi, của chú cũng đâu lớn hơn của ba mấy đâu. Ngó qua thấy cũng bằng cỡ đó, chỉ to hơn ba xíu thôi…”


“Nhóc cưng, con muốn làm gì thế?” – Trương Dân hỏi.



Quyết Minh đặt con khỉ xuống đất, bật công tắc lên, rồi Trương Dân lập tức kéo Quyết Minh ra sau cây cột, núp kín.



“Tùng tùng tùng chèng chèng —”



Con khỉ gõ trống liên hồi, chạy vòng vòng tại chỗ, dưới sức đẩy của bánh xe oai dũng hướng thẳng về phía zombie. Lũ zombie đang vây quanh một thứ gì đó đồng loạt quay đầu, con khỉ đánh trống chao đảo trên đất, chạy thành hình vòng cung, rẽ ngoặt sang hướng khác.



Lũ zombie liền đuổi theo con khỉ kia.



Trương Dân và Quyết Minh ló ra khỏi cây cột.



Quyết Minh đi sâu vào bên trong, Trương Dân ghì chắc khẩu súng theo sau để phòng bất trắc, Quyết Minh quỳ một gối ở trước chỗ bọn zombie vừa xúm lại, vặn bung ra một tấm nhựa, bên dưới chính là khe hở của hộp thang máy.



Trong thang máy có một người đàn ông máu me be bét nằm rục, đang thở đứt quãng từng hơi.



Người kia gần như trần trụi, chỉ còn độc mỗi một chiếc quần lính rằn ri rách bươm, trên ngực, trên hông chằng chịt vết thương, dựa vào chiếc quần và đôi giày lính có thể nhận biết anh ta là lính – hoặc từng là lính.



“Lưu Nghiễn.” – Trương Dân gọi – “Chạy xe tới đây, tụi tôi phát hiện một người còn sống.”



Trương Dân dò hỏi: “Anh ổn chứ?”



Người đàn ông ra tiếng: “Còn ngáp ngáp… sao các cậu tới được chỗ này? Nghe tiếng nổ nên tìm đến à?”



Quyết Minh chau mày hỏi: “Chú làm gì ở trong đó?”



Người kia đáp: “Chú từ trên cao chục mét… ngã xuống trong thang máy, giờ đang nằm nghỉ.” 



Trương Dân nghiến răng gồng mình đẩy mở cửa thang máy, người đàn ông khó khăn chui ra, anh ta lại hỏi: “Có nước không? Tôi hơi mất nước.”



Quyết Minh lấy bình nước từ trong túi ra, anh ta đón lấy nốc một ngụm, rồi nói: “Cảm ơn nhé.”



Lưu Nghiễn lái xe vòng đến, người đàn ông buông thõng cánh tay bị thương chạy ra khỏi trung tâm thương mại, cất tiếng hỏi: “Có gì ăn được không? Cho tôi xin một ít.”



Lưu Nghiễn bóc một gói bánh quy cho anh ta, rồi khui thêm một lon nước tăng lực, người đàn ông vùi đầu ăn như hổ đói, ngửa đầu uống sạch lon nước, xong xuôi lại nói: “Mấy cậu phải rời khỏi chỗ này ngay lập tức, cho tôi mượn khẩu súng với.”



Lưu Nghiễn cảnh giác nhíu mày, cậu hỏi: “Anh là người trong đội cứu hộ sao? Anh định làm gì?”



Người đàn ông vừa khôi phục được chút thể lực, lau lau khóe miệng gật đầu.



“Có một quả bom tịt ngòi.” – Người đàn ông thuật lại – “Nhiệm vụ suýt chút đã thất bại rồi, bây giờ tôi phải làm nốt phần cuối cùng.”



Lưu Nghiễn nhìn qua Trương Dân, Trương Dân khẽ gật đầu hiểu ý, có thể cho người kia khẩu súng, vì cậu còn chế tạo ra được.



Lưu Nghiễn đưa ra một khẩu súng, người kia nhận lấy rồi vỗ vỗ vai Lưu Nghiễn, mệt mỏi thốt: “Cảm ơn cậu.”



Sau đó anh ta liền xoay người chạy đi, Lưu Nghiễn gọi với theo: “Này!”



Người đàn ông hô to: “Mau rời đi ngay! Đừng ở lại đây!” – Anh ta đưa tay vẫy chào, lảo đảo chạy vào một tòa nhà phế tích ở khu phố trung tâm.



“Mông Phong, anh có nghe thấy không?” – Lưu Nghiễn nói – “Em phát hiện một người hình như trong đội cứu hộ, anh ta đang chạy về chỗ anh đấy.”



Mông Phong cất tiếng: “Anh men theo trạm tàu điện ngầm, đã gần tới cống thoát nước rồi, ở đây không có nhiều zombie lắm.”



Lưu Nghiễn: “Vậy à, sao em cứ thấy ở đây nguy hiểm rình rập khắp nơi… anh nên ra ngoài trước đi…”



Mông Phong: “Người của đội cứu hộ muốn làm gì?”



Lưu Nghiễn: “Anh ta muốn phát nổ một quả bom bị tịt ngòi.”



Mông Phong đứng ở cuối đường hầm, nơi đó có một cửa nổi của đường ống thoát nước.



Bảy miệng cống thoát nước giống hệt nhau tụ lại trong vòm cầu, ở chính giữa là một miệng cống lớn, từng dòng nước nhỏ chảy từ trên mặt đất xuống, lọt vào cống thoát nước, rồi nương theo vách vòm chảy xuống miệng cống dưới đáy.



Trong vòm cầu có hơn một ngàn con zombie, bọn chúng đang lượn lờ dưới đáy vòm rộng lớn, không hề phát hiện Mông Phong đang lấp ló bên trên.



Mà ngay chính giữa hệ thống vòm thoát nước, là một máy bơm nước cao ba mét.



Trên đỉnh máy bơm có một quả bom đầu nhọn, chốt phòng cháy tản ra xung quanh, một cọng dây điện bị zombie cắn đứt vướng trên dây cáp.



Trên đỉnh quả bom, đèn đỏ chớp lóe không ngừng.



Mông Phong ghé mắt vào vòng ngắm bắn, lầm bầm rủa: “Tiên sư, bom hạt nhân mini cơ đấy.”



.



.



.



End #26.