2013

Chương 28 :

Ngày đăng: 06:52 19/04/20


#27. Đồng minh…



“Giúp tôi một tay!” – Người đàn ông lao ra từ cống thoát nước, Mông Phong nghiêng người né chỗ, người kia nhảy xuống chính giữa vòm cầu, giương súng bắt đầu bắn xả!



Mông Phong: “Anh định làm gì!”



Người đàn ông hô: “Yểm trợ cho tôi! Tôi phải nối dây lại, cho nổ banh hết lũ zombie ở đây!!”



Mông Phong cũng nhảy theo xuống dưới, tiếng động hai người tạo ra đã kinh động tất thảy zombie, Mông Phong phóng từ trên cao ba mét xuống nên bị va đập không nhẹ, hắn thở hồng hộc vài hơi rồi khó nhọc đứng thẳng dậy, chợt một con zombie xông tới ngay trước mặt.



Tiếng súng liên thanh nổ giòn vang, đạn tuôn như mưa, Mông Phong ra sức xoay khẩu súng máy trong tay, liên tiếp lắc người vải ra luồng đạt hình quạt, tựa lưng vào bệ máy bơm từ từ lùi ra sau.



Người đàn ông lập tức nhảy lên bệ máy bơm, chụp lấy sợi dây điện rồi lao xuống, mau tay nối lại cáp điện, sau đó cả giọng hô: “Rời khỏi đây, mau lên!”



Mông Phong đương không ngừng bắn phá, tiếng súng đinh tai nhức óc, hắn không quay đầu mà hỏi: “Cái gì!!”



“Hết sạch đạn rồi! Cho tôi một khẩu súng!!” – Người kia hét lớn – “Chạy theo tôi!!”



Mông Phong rút khẩu súng ngắn sau thắt lưng ném xuống đất, người đàn ông kia vội nhặt lên, ‘đoàng’một phát bắt đầu bắn tỉa. Sát ngay miệng cống dưới đáy vòm, đầu zombie nổ tung tóe, viên bi thép rời nòng bắn ngã hơn chục con zombie gần đó.



“Khẩu súng này được chế lại rồi?!” – Người kia hỏi dồn – “Cậu là ai? Thuộc đơn vị nào! Mau báo danh!”



Mông Phong quát: “Tôi không tại ngũ! Bớt nhiễu sự đi! Chạy mau! Hướng nào!!”



Thanh âm tít tít tít vang dồn, hộp điện tử phóng tín hiệu, từ xa dội lại tiếng nổ mạnh, một luồng lửa điên cuồng bốc lên từ bệ máy bơm trên miệng cống chính giữa, cả vòm cầu bắt đầu chấn động từng hồi, đồng thời lún dần, bê tông và gạch đá ầm ầm sụp nứt, đổ ào xuống bên dưới, đường ống thoát nước to cỡ ba vòng tay người ôm đột ngột gãy đôi, khiến nước thải công nghiệp  đen đúa ào ào trút xuống!



“Anh ở đây làm gì?!” – Mông Phong men theo đường ống cống lao thẳng vào trong, dắt cả người đàn ông kia chạy trối chết, Mông Phong nâng súng bắn mở đường, người kia thì xoay súng bọc hậu.



“Bà nó, khẩu súng ngắn này ai chế ra vậy! Quá dữ !!” – Người đàn ông kia hét lớn – “Tôi là Lại Kiệt! Cậu tên gì!!”



“Mông Phong!” – Mông Phong quát to, sẵn tay móc một quả lựu đạn quăng ra, người kia chống một tay xuống đất, lộn người thành một vòng cung đẹp mắt, vung gót chân đạp tiếp lực cho quả lựu đạn đang bay giữa không trung, khiến nó phi thẳng ra ngoài cống thoát nước như đạn pháo.



Quả lựu đạn nổ tung trời, bên trong cống thoát nước như muốn đảo ngược, tiếng nổ rát trong khoảng cách gần khiến màng tai đau đớn như nứt toác, hai người bị sóng xung kích hất bay cả một mét rồi ngã sầm xuống đất.



“Mông Phong!” – Lưu Nghiễn lo lắng hét – “Anh có sao không!!”



“Không sao…” – Mông Phong giãy chân quẫy đạp, lồm cồm đứng dậy – “Anh dẫn người kia ra ngoài, Lưu Nghiễn, để ý không gian xung quanh, lún…”



“Cẩn thận!” – Lại Kiệt nhoài người  xô Mông Phong tránh đi, trên trần cống có một tảng đá lớn sụp xuống.



“Mông Phong!!” – Thanh âm của Lưu Nghiễn truyền tới từ tai nghe, cậu sốt sắng nói – “Chạy theo mé phía Đông!!”



Trong tai nghe lại vọng tới một tiếng nổ vang, ngay sau đó là tiếng Trương Dân thét to – “Lưu Nghiễn, Quyết Minh! Bám chắc vào… tôi phải xông ra ngoài…”



“Là bạn của cậu à?” – Người đàn ông hỏi.
Lại Kiệt gật đầu, cầm lấy miếng băng gạc Trương Dân đưa qua, anh ta hỏi: “Đây là gì?”



“Một loại thuốc bột.” – Trương Dân giải thích – “Có thể giúp anh cầm máu.”



Lại Kiệt ngờ ngợ dòm Trương Dân, miếng băng gạc kia dính đầy nước thuốc, mùi hỗn hợp giữa thuốc Đông y và cồn sát trùng, sau rốt anh ta cũng phủ băng gạc lên miệng vết thương ở trước ngực, rồi nghiêng người đánh một giấc.



Suốt dọc đường đi không ai trò chuyện, ai nấy đều tự suy nghĩ về chuyện tìm kiếm cứu hộ, Quyết Minh đắp tấm thảm cho Lại Kiệt, anh ta tức khắc trợn to đôi mắt cảnh giác, ngay sau đó lại đổi thành một nụ cười tươi rói với Quyết Minh, vẻ mặt đó như đang biểu đạt một loại thân thiết đầy gian giảo.



Buổi chiều hôm sau, cả bọn về tới Nông trường.



Mới vừa đến nơi Lưu Nghiễn đã dự cảm có chuyện không hay, một đám người túm tụm bên ngoài Nông trường, ở đằng xa đậu ba chiếc xe lớn, Hồ Giác dẫn đầu, hơn trăm người vây ở ngoài rào sắt, đang tranh cãi gay gắt với một cô gái vận quân phục đứng bên ngoài.



Mông Phong tức tốc phanh xe, cầm súng lên, nhưng bị Lưu Nghiễn ghì tay lại.



Nữ sĩ quan: “Dựa theo lệnh chiêu binh khẩn cấp của Quốc gia…”



Hồ Giác: “Thưa cô, thời đại giờ chả còn pháp luật và chính sách gì ráo.”



Nữ sĩ quan không mảy may lay chuyển: “Ai bảo anh là không có pháp luật? Đây chính là pháp luật, thưa quý anh.” – Cô ta giương tờ công văn ra.



Hồ Giác cũng chẳng thèm ngó tới: “Vậy thì dựa theo bản dự thảo về nhân quyền Quốc tế năm 2012, Liên quân được tổ chức và thành lập trong bất kỳ tình huống gì, cũng không thể cưỡng chế thu đoạt đất dân sự, càng không hể hy sinh mạng sống của quần cư nhỏ lẻ để mà…”



“Thủ lĩnh!” – Trên xe có người phát hiện ra Lại Kiệt, vội vàng lao xuống.



“Lưu Nghiễn!” – Hồ Giác cao giọng gọi.



Năm người bước xuống xe, Hồ Giác thấy họ đã trở về, anh ta tức khí hô lên: “Mông Phong!”



“Chuyện gì đây?” – Mông Phong đứng từ xa hỏi vọng tới.



“Họ tự nhận là đội cứu hộ, muốn trưng thu tất cả vật tư ở chỗ này!” – Hồ Giác tiếp – “Bảo chúng ta dọn ra ngoài chờ người của quân đội tới!”



Sự xuất hiện của Lại Kiệt lập tức hấp dẫn sự chú ý của đội người bên kia, anh ta vẫn để trần, xỏ một cái quần lính rách tơi tả, đi về phía người phụ nữ kia, dõng dạc cất tiếng: “Này! Tôi về rồi đây! Còn sống cả chứ?”



Người phụ nữ kia đáp trả: “Lại Tiểu Kiệt! Cậu còn chưa toi cơ à? Người ở chỗ này khó nhằn hơn mấy người trước kia nhiều, tới đây xử lý đi!”



.



.



.



End #27.