2013

Chương 33 :

Ngày đăng: 06:52 19/04/20


#32. Vượt ngục…



Lưu Nghiễn chế tạo xong linh kiện của mình rất sớm, trong lúc chờ đến giờ cơm trưa thì nhàm chán nhét mấy thứ linh tinh vào một quả cầu rỗng. Cậu rút phần kim của đinh ghim(1) ra, đập bẹp đầu của nó, dùng đá mài cho sắc cạnh rồi nhét bừa vào.



(1) Đinh ghim ^^:



images



“Cậu đang làm gì đấy?” – Đúng lúc tiến sĩ Ngụy đi lướt qua bèn thẩy sang một ánh nhìn quái lạ – “Lính mới à?”



“Em là Lưu Nghiễn.” – Lưu Nghiễn lễ độ đứng dậy – “Chào tiến sĩ ạ.”



Tiến sĩ Ngụy gật đầu bảo cậu ngồi xuống: “Ừa, làm xong khuôn linh kiện rồi hả? Cho tôi xem thiết bị cậu đang làm thử nào, nó có công dụng gì?”



“Đây là một robot bom đa năng.” – Lưu Nghiễn cầm quả cầu vừa cỡ lòng bàn tay lên – “Chia làm hai tầng, tầng trên dùng lá thép vụn nhét đầy, tầng dưới đặt vào một cục pin năng lượng cao, mạch cảm biến nhiệt và một cái camera hồng ngoại mini, rồi khoét một lỗ nhỏ ở đây…”



“A!” – Tiến sĩ Ngụy bật thốt – “Được đấy, cậu dùng cách nào để đảm bảo… à tôi hiểu rồi, dựa vào trọng lực bánh đà, có thể giữ cho góc độ của camera luôn hướng về phía trước, khá lắm, lại có thể tiết kiệm nguyên liệu nữa.”



Lưu Nghiễn gật đầu tiếp lời: “Bên dưới cho thêm bột than hoạt tính, rồi trộn thêm một ít dung dịch nitroglycerin (là một chất lỏng không màu, rất dễ nổ)… vì không được ký nhận các chất nguy hiểm hơn.  Em đã thử lắp nó hoàn thiện, sau đó dùng điều khiển để kíp nổ, từ dưới phần đáy sẽ phun trào ra một lượng khí lớn, sinh ra phản lực đẩy mạnh quả cầu bom xoay tròn trên không với tốc độ cao.  Tốc độ góc (ω) có thể đạt tới 6000rad/s chỉ trong nháy mắt, vỏ ngoài sẽ bị nứt vỡ, toàn bộ thép vụn sẽ phóng hết ra ngoài…”



Tiến sĩ Ngụy: “…”



Lưu Nghiễn ngẩng đầu nhìn ông ta một cái, đoạn cậu lại giảng giải: “Lực nâng và lực quay sẽ triệt tiêu lẫn nhau khi quả cầu bom cách mặt đất một khoảng chừng 160m, lúc này những mảnh thép vụn được phóng ra hệt như những đầu đạn, có thể bắn vào đầu lũ zombie, tiêu diệt được một bầy đông đúc quanh đó.”



“Rất tốt.” – Tiến sĩ Ngụy tán thưởng – “Cho tôi mượn cái này chơi thử đi! Trao đổi nhé, tôi cho cậu xem thứ khác.”



Lưu Nghiễn ngắt lời: “Chờ đã, em định đem nó cho Tướng quân Mông Kiến Quốc xem thử, thầy thấy được không, Tiến sĩ?”



Tiến sĩ Ngụy lại bảo: “Ông ấy chả bận tâm mấy thứ này đâu, cậu theo tôi.”



Lưu Nghiễn khấp khởi hy vọng, bèn đứng dậy theo tiến sĩ Ngụy vào trung tâm nhà xưởng, chỉ bắt gặp một con robot có hai cánh tay móc cực lớn.



Lưu Nghiễn ngán ngẩm rũ đầu xuống (cậu chàng cứ tưởng được gặp bố chồng cơ =))), Tiến sĩ Ngụy hồ hởi rằng: “Cậu thấy cái này thế nào? Đừng trưng cái mặt đó ra chứ, chàng trai trẻ, phát biểu ý kiến chút đi?”



Lưu Nghiễn lơ đãng đáp: “Dạ… cánh tay của robot này được thiết kế rất thú vị…” – Cậu vờ đánh ra một chiêu Đường Lang quyền (là chiêu thức võ thuật bắt chước động tác của con bọ ngựa), mặt không đổi sắc mà ba xạo – “Quả là một phát minh vĩ đại đấy ạ.”



“Ngó lại xem?” – Tiến sĩ Ngụy tỏ ý bảo cậu tiến tới – “Đến gần mà coi?”



Lưu Nghiễn chau mày quan sát một chặp, đoạn bất chợt thốt: “Đây là robot làm việc dưới đáy biển sao?”



Tiến sĩ Ngụy tức khí: “Tất nhiên! Cậu chỉ nhận ra có thế thôi á!!”



Lưu Nghiễn tiếp tục nhận xét: “Vỏ kim loại bên ngoài dùng công nghệ đúc tân tiến nhất… đầu súng laser, cánh tay robot có thể chịu được lực nén gần cả hai trăm tấn? Chỉ số kháng lực là bao nhiêu? Tiến sĩ, cái này do thầy thiết kế sao? Dùng để làm gì vậy?”



Tiến sĩ Ngụy mới đáp: “Tìm một số thứ ở trong rãnh biển.”



Lưu Nghiễn theo hỏi: “Là cái gì?”



Tiến sĩ Ngụy: “Hợp thể của Oaks (2).”



(2) Đã đề cập tới ở chương 29, là tên gọi tạm thời loại virus của dịch zombie trong truyện ^^



Lưu Nghiễn ngỡ ngàng: “Oaks…”



“Thầy muốn bắt quái vật khổng lồ đó sao?!” – Lưu Nghiễn kinh hãi gặng hỏi – “Để làm gì cơ chứ?”



Tiến sĩ Ngụy giải thích: “Là bên khu số Bảy yêu cầu, tôi cũng chẳng rõ nữa, cậu đã gặp thứ đó rồi à?”
Giám đốc của công ty Quốc tế kia là một ông lão, còn tự thân đến bắt tay với cậu. Lưu Nghiễn được thân thiết mà đâm có chút kinh ngạc, bởi ông lão này chính là người đã trực tiếp đối đầu với Warren Buffett (tỷ phú chứng khoáng Mỹ), và là người đã từng hợp tác với Bill Gates cơ mà.



Mọi người chỉnh trang lại y phục, sau đó theo chân Tổng giám đốc đi xuống tầng bảy.



Tim của Lưu Nghiễn đập như trống dồn, mồ hôi rịn đầy lưng, cầu Hồng Kiều từ bên cạnh thang máy vượt qua cả khu số Sáu, dẫn thẳng đến tòa tháp trung tâm.



Họ ngồi chờ trong phòng nghỉ bên cạnh Hồng Kiều, có hai tay binh sĩ đứng canh ở cửa.



Hồ Giác nghiêng người kề vào Tổng giám đốc thầm thì khe khẽ, anh ta lấy máy nghe trộm từ áo vest ra, dùng cơ thể chắn tầm nhìn, đưa ra một chiếc tai nghe, ông lão vẫn làm bộ nhắm mắt nghỉ ngơi, lén cầm chiếc tai nghe nhét vào tai trái, rồi vén mái tóc hoa râm che khuất.



Chiếc máy nghe trộm thì bị dán lên tường ở chỗ khác.



“Tôi ra ngoài một lát đây.” – Lưu Nghiễn ra tiếng.



Hồ Giác chỉ dặn dò: “Đừng đi xa quá, nhớ về sớm chút.”



Lưu Nghiễn rời khỏi phòng chờ, phía bên trái cầu Hồng Kiều là đại dương xanh thẳm vô bờ, ngoài bức tường thủy tinh trong suốt, hàng ngàn hàng vạn con cá đương khoe mình chiết xạ ánh Mặt trời rực rỡ, hình thành nên một khung cảnh cực kỳ tráng lệ.



Phía cuối cầu Hồng Kiều là lối dẫn đến khu số Bảy, bên phải còn có một loạt phòng kề nhau, trên cửa có gắn phù hiệu quân hàm.



Văn phòng của mười một vị Tướng quân đều ở đây, tim Lưu Nghiễn không khỏi đập dồn, chỉ cần tùy tiện mở ra một cánh cửa, đều có thể gặp được những vị quân nhân có quân hàm cao. Nhưng Mông Kiến Quốc sẽ ở trong văn phòng nào đây?



Một bông lúa một ngôi sao(4)… Lưu Nghiễn quyết định thử vận may, nếu không ổn thì kiếm chuyện chọc cho một vị Tướng quân phải ra mặt, chỉ cần gây náo động là được rồi.



(4) Là ký hiệu quân hàm của Thiếu tướng:untitled



Lưu Nghiễn tiến về phía một cánh cửa trong số đó, cảnh vệ đứng bên ngoài lập tức chặn hỏi: “Cậu là ai?”



Lưu Nghiễn đáp: “Tôi đến tìm Tướng quân Mông Kiến Quốc.”



Tay cảnh vệ liền bảo: “Tướng quân Mông không rảnh, không hẹn trước sẽ không được gặp, về lại chỗ của cậu đi.”



Lưu Nghiễn biết mình đã đoán đúng, vận may của cậu đúng là rất tốt, bên trong cánh cửa này đích thị là văn phòng của Mông Kiến Quốc.



Đúng lúc đó, một vị Sĩ quan phụ tá vừa đẩy cửa bước ra, đang định đi về phía phòng chờ, phát hiện Lưu Nghiễn đứng đó liền dừng chân.



“Có chuyện gì đây?” – Vị Sĩ quan phụ tá kia cất tiếng hỏi.



“Chuyện nhà.” – Lưu Nghiễn đáp – “Tôi đến tìm Tướng quân Mông Kiến Quốc, nói về con trai của ông ấy.”



Sĩ quan nhíu mày nói: “Cậu là gì của ngài ấy?”



Lưu Nghiễn chắc mẩm mình đã thắng thế, cậu bèn nâng tay trái của mình lên, giơ ra chiếc nhẫn kim cương trên tay mình, cười rằng:



“Tôi là con dâu của ổng.”



Oimeoi =))))))))



.



.



.



End #32.