2013

Chương 34 :

Ngày đăng: 06:52 19/04/20


#33. Trở về…



Bên trong văn phòng trải thảm nhung đỏ,  trên ba bức tường đều dựng kệ trưng đầy mô hình vũ khí lớn nhỏ và huân chương, kỷ niệm chương, bao quanh chiếc bàn làm việc hình tròn rộng gần hai mét là bức tường thủy tinh sáng rỡ.



Sau bức tường thủy tinh có một bầy cá dạo quanh, tia nắng Mặt trời len qua từng gợn sóng khúc xạ xuống lòng biển, hình thành nên một khung cảnh thiên nhiên tráng lệ.



Trên bàn có đặt một khung ảnh, bên trong là tấm hình chụp chung của Mông Phong hồi nhỏ với vợ chồng Mông Kiến Quốc. Cậu nhóc Mông Phong đương bày ra vẻ mặt cáu kỉnh gắt gỏng, rõ là khó chịu.



Lưu Nghiễn ngồi xuống, hướng ánh nhìn vào Mông Kiến Quốc đang ngồi sau bàn làm việc.



Ông ta giống Mông Phong như tạc, hai cha con nhà này quả là đúc ra từ một khuôn, từ đôi mày anh tuấn, sống mũi cao thẳng, đến khóe môi cương nghị và hình dáng khuôn mặt.



Chỉ có một điểm khác biệt: Mông Phong thừa hưởng đôi mắt từ người mẹ đã bỏ nhà trốn đi của hắn, ẩn hiện một nét nhu tình, trong khi đôi mắt của Mông Kiến Quốc lại ánh lên vẻ sắc bén như mắt ưng.



Nếu đôi mắt họ không khác nhau, Lưu Nghiễn suýt đã cho rằng Mông Phong được nhân bản vô tính từ tế bào của Mông Kiến Quốc.



Vào giờ phút này, cảm giác mà người đàn ông hơn bốn mươi tuổi trước mặt gây ra cho cậu, tựa như đang đối mặt với một Mông Phong trưởng thành chín chắn. Mặc dù đã ngấp nghé năm mươi, nhưng ông vẫn không hằn chút già cỗi, phong thái cương nghị anh tuấn của Mông Phong được hiển hiện rõ nét ở người cha của anh, hóa thành sự quả cảm lão luyện trên sa trường, kinh qua thăng trầm thế sự, đúc kết thành phong độ quyết đoán của bậc quân nhân.



Mông Kiến Quốc.



Lưu Nghiễn nghe đến tên người này khi ông vẫn còn ở cấp Trung tá, lúc đó Mông Phong không đủ điều kiện để xét vào trường quân đội. Bà nội của Mông Phong vì chuyện này mà gây với con trai của mình một trận nảy lửa, thậm chí còn gói ghém chuyển ra khỏi khuôn viên dành cho cán bộ quân nhân, đến sống tại một khu nhà bình dân.



Đôi khi Lưu Nghiễn thậm chí còn đoán chừng, Mông Phong là con rơi con rớt của Mông Kiến Quốc.



Cậu đã từng gặp Mông Kiến Quốc vài lần trước đó, vậy cho nên, Mông Kiến Quốc cũng nhận ra cậu.



Hiện tại, khi phải đối mặt với một người đàn ông giống hệt Mông Phong, những lời soạn sẵn trong đầu từ trước bỗng dưng đều tắc nghẽn.



“Cho cậu ba phút.” – Mông Kiến Quốc vận quân phục thẳng thớm, nghiêng người ấn lên chiếc đồng hồ đếm giờ.



Kim giây tíc tắc quay đều.



Lưu Nghiễn mở lời: “Với người nhà mà Tướng quân Mông cũng giới hạn thời gian như thế sao?”



Mông Kiến Quốc lạnh lùng rằng: “Cậu cho rằng đeo một cái nhẫn kim cương là thật sự biến thành con dâu của tôi đấy à?”



“Tất nhiên là không rồi.” – Lưu Nghiễn đáp – “Nếu chú muốn, cháu sẵn sàng gỡ xuống tặng chú, một chiếc nhẫn thì chứng minh được gì đâu?”



“Cậu tới đây chỉ để nói tôi nghe cái này thôi?” – Mông Kiến Quốc thản nhiên – “Hai phút ba mươi giây.”



Lưu Nghiễn liền hỏi: “Khi tụi cháu chật vật trốn chết giữa đại dịch zombie, chú đang làm gì?”



Mông Kiến Quốc đáp: “Tôi vẫn đang bảo hộ các cậu.”



Lưu Nghiễn: “Sự bảo hộ của chú chẳng ra trò trống gì hết, tụi cháu suýt chút đã toi mạng ráo trọi.”



Mông Kiến Quốc: “Tôi bảo hộ không chỉ riêng hai người cậu, nếu trong tình huống như vậy bỏ mặc Tổ quốc và nhân dân mà đi tìm con trai mình, tôi mới chính là tội đồ. Hai phút mười lăm giây.”



Lưu Nghiễn: “Giờ chú lại chia rẽ tụi cháu, trong lúc anh ấy ở tiền tuyến không có kỹ sư máy, hàng triệu người đang chờ anh ấy đến cứu trợ. Anh ấy phải tiến sâu vào nơi dịch bệnh nghiêm trọng nhất, lại chỉ có vỏn vẹn ba chiếc xe, bốn đội viên, Lại Kiệt thậm chí còn không biết cách dùng phần lớn thiết bị trong đó, xin chú hãy điều cháu đi, đến giúp đỡ họ.”



Mông Kiến Quốc: “Cậu là nhân tài, nơi đây có nhiều người cần cậu hơn. Mỗi người đều có đất dụng võ, hai phút.”



Lưu Nghiễn: “Nhân tài?! Hồi trước chú hạ lệnh nổ súng bắn chết những nhân tài tay không tấc sắt, bọn họ có đất dụng võ không?!! Với chú, con trai mình có chút tài cán nào không hả??!”



Rốt cuộc Mông Kiến Quốc buộc phải hướng ánh mắt chú mục vào Lưu Nghiễn.



Lưu Nghiễn tiếp lời: “Nếu một ngày con trai chú hy sinh, là bởi cái uy danh hão “cha nào con nấy” của chú đấy! Mông Phong vì không muốn làm muối mặt chú, phải sống chết liều mạng nơi tiền tuyến, còn chú lại ngồn an ổn ở hậu phương, chờ tin báo tử, để cháu đoán xem, chú đã viết điếu văn chỉnh tề luôn rồi phải không? Chú vì Tổ quốc mà hy sinh cả con trai, đổi lấy vinh quang đầy mình, hào quang chói lọi, cháu nghĩ tới lúc đó, Chính phủ sẽ lại tặng cho chú một chiếc Huân chương chứ gì?”



Mông Kiến Quốc: “Cậu thôi cái kiểu xấc xược ấy đi, Lưu Nghiễn! Lính K3 là những anh hùng sẵn sàng hiến thân vì Tổ Quốc! Chính nó tự nguyện tiến vào hàng ngũ bộ đội đặc chủng!!”



“Vốn dĩ anh ấy chẳng hề tự nguyện!!” – Lưu Nghiễn giận dữ thét – “Chú còn nhớ rõ cuộc gọi của anh ấy vào cái ngày biết kết quả thi đại học không? Là anh ấy đang cầu xin chú đấy!! Xin chú tìm cho anh ấy một trường đại học!! Nhưng chú lại để anh ấy nhập ngũ! Thế là anh ấy nghe lời chú đi làm lính! Sau khi giải ngũ lại mòn mỏi chờ chú tìm giùm một công việc! Rồi bây giờ ngay cả một nhân viên kỹ thuật chú cũng chẳng chịu điều đi cho anh ấy!! Chú đã chia rẽ chúng cháu những ba lần! Chú nhẫn tâm mở mắt nhìn đứa con của mình đi chịu chết hay sao??!”



Mông Kiến Quốc cũng quát: “Rõ ràng nếu hồi trước tôi không đưa nó vào K3, thì giờ nó còn sống nổi không hả?! Cả cậu có sống được tới giờ không? Nông cạn ngu xuẩn! Đến cả lý tưởng của bản thân cũng chả biết ném xó nào, sao đáng mặt thằng đàn ông! Nó thích loại người như cậu, sa ngã trong thứ tình yêu trẻ nít, chính là sự sỉ nhục của tôi!!”



“Anh ấy không phải là nỗi sỉ nhục của chú!” – Lưu Nghiễn không chịu nhún nhường – “Chú mới là nỗi sỉ nhục của anh ấy!!”



“Chờ sau khi anh ấy chết rồi.” – Lưu Nghiễn chợt thấp giọng – “Mẹ của cháu và mẹ của Mông Phong, sẽ ở trên trời nhìn xuống chú. Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ(*), mà ngay cả đứa con của mình cũng chẳng yêu thương, cháu không biết chú có thể yêu nhân dân nổi không đây, chú Mông?”



(*) Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ: là triết lý trong Nho giáo của Khổng Tử, trước tiên phải tu dưỡng đạo đức bản thân, yên bề gia thất, rồi mới có thể cai trị đất nước và thống nhất thiên hạ.




“Đã bảo không sao mà!” – Tay phi công lớn giọng gắt – “Lo cái gì! Tôi đã chở hơn ba ngàn nhân viên kỹ thuật hậu cần rồi…”



Nghe được câu này thì Lưu Nghiễn mới an tâm hơn một chút, mà tay phi công còn tiếp lời: “… nhưng té chết chưa tới mười người!”



Lưu Nghiễn: “…”



Phi công: “Đùa đấy! Ăn sáng chưa?”



Lưu Nghiễn xin chào thua.



Tay phi công lại nói: “Ăn nhiều vào! Cho có sức nhảy dù!”



Lưu Nghiễn: “…”



Chiếc phi cơ xuyên qua biển mây trắng xóa, từ căn cứ ở vùng biển Quốc tế đến nơi đội Cơn lốc đang làm nhiệm vụ chỉ tốn ba tiếng đi đường, tay phi công bắt đầu hạ thấp cao độ, kéo bộ đàm gọi: “Đây là phi cơ Ngân Ưng, gọi Lại Tiểu Kiệt, gọi Lại Tiểu Kiệt…”



Giọng nói của Lại Kiệt từ bộ đàm truyền tới, kèm theo cả tiếng súng đì đùng inh tai nhức óc, anh ta thét lớn: “Cái gì, nói mau! Ông đang chìm trong biển zombie đây này! Sắp cho phát nổ rồi, mọi người mau chạy đi!!”



Lưu Nghiễn: “…”



Phi công: “Tôi chở nhân viên hậu cần đến vị trí của các cậu!”



Lại Kiệt quát: “Chết tiệt! Nhè lúc này mà đến! Ném đại đi, chúc thằng nhóc xui xẻo kia gặp may! Đừng rớt vào ổ năm vạn con zombie!!”



Sắc mặt Lưu Nghiễn thoắt cái trắng bệch, cậu hét lớn: “Ê khoan đã! Mấy người kia đang làm nhiệm vụ hả!! Mẹ kiếp tôi sẽ toi mất!!!!!”



Tay phi công phát lệnh: “Thả dù!”



Lưu Nghiễn còn chưa dứt lời, ầm một tiếng khoang trực thăng mở toang, bắn tọt cậu ra ngoài.



“Chúc may mắn há…” – Giọng của tay phi công âm vang, chiếc phi cơ chao cánh lượn một vòng đẹp mắt giữa không trung, đảo mình lao vút đi.



Lưu Nghiễn đã không thể nghe được gì nữa, gió rít vù vù thổi quét khiến hai mắt cậu đỏ lừ chảy cả nước mắt, cảm giác vô trọng lực nháy mắt bao phủ toàn thân cậu, trời và đất đảo ngược, xuyên qua từng tầng mây mù, cảnh tượng trên mặt đất mỗi lúc càng thêm rõ nét.



Nhà cửa nhỏ như hộp diêm, đường sá chỉ cỡ ngón tay, ngọn lửa hừng hực nuốt chửng thành phố Đăng Phong, từng luồng khói đen bị gió Tây cuốn về phương xa, chiến trường hóa thành địa ngục Tu La.



Mặt đất xoay tít hút cậu xuống dưới, Lưu Nghiễn như một đầu đạn lao vút, nỗi sợ khiến hai con ngươi bất giác khẽ co rút lại.



Dù nhảy vẫn chưa bung ra… trong lòng Lưu Nghiễn dâng lên một nỗi kinh hoảng tột độ.



Còn chưa bung dù! Lưu Nghiễn vói tay ra sau mò mẫm, ba lô vẫn bình thường như cũ, máy đo cao độ tít tít kêu liên hồi, đèn đỏ chớp lóe không ngừng.



Bỗng chốc một tiếng bùm vang lên từ sau lưng, tán dù đã mở ra.



Lưu Nghiễn rốt cuộc thở phào, cảnh vật ngày càng rõ ràng, cậu thấy một tòa nhà cao cỡ chục tầng, bên dưới là bầy zombie đông nhung nhúc.



Trên sân thượng, có bốn người đang vác súng máy, lần lượt xả súng vào bầy zombie lũ lượt tràn lên.



Không phải chớ… Lưu Nghiễn từ trên cao đang dần rơi xuống, thấy thế lại bắt đầu phát hoảng, nếu điểm đáp lệch hơn năm chục mét… rơi tọt xuống bên dưới tòa nhà… cậu sẽ biến thành điểm tâm của mấy vạn zombie mất.



Khoảng cách mỗi lúc một gần hơn, cậu thấy Mông Phong tung một quả bom đinh vào căn phòng nhỏ ở sân thượng, mọi người lập tức xoay lưng nhảy úp sấp, quả bom nổ ầm vang, ánh lửa chói mắt khuếch tán xung quanh, khiến cho lối lên sân thượng bị đánh sập hoàn toàn.



Lưu Nghiễn đang bay về giữa sân thượng, đầu óc ù ù mất phương hướng, tầm nhìn mờ mịt tối tăm, bất chợt có một vòng tay mạnh mẽ ôm trọn lấy cậu.



Cuối cùng cậu chỉ nghe được những thanh âm mơ hồ không rõ.



“Hội chứng nhảy dù đây mà… thư giãn đi anh bạn trẻ…”



“Lưu Nghiễn? Sao lại là em?!!”



.



.



.



End #33.