2013
Chương 43 :
Ngày đăng: 06:52 19/04/20
#42. Biển sâu…
Buổi chiều ngày 9 tháng 5 năm 2013.
Chúng tôi đã tiếp cận Trung tâm cứu viện của Liên minh Quốc tế Thái Bình Dương, Tổng bộ cứu viện của Trung Quốc tại vùng biển Quốc tế.
Tôi trông thấy một cảnh tượng đang diễn ra trên mặt biển…
“Ngồi vững!” – Lại Kiệt hô lớn vào loa phóng thanh – “Bảo vệ các kỹ sư!”
Cao độ dần giảm xuống, Dash 8 vốn là một chiếc máy bay cỡ nhỏ, vừa xuyên qua tầng mây lập tức chao đảo dữ dội, trời đất tối sầm, Lưu Nghiễn vội đóng quyển nhật ký rồi kêu lên: “Mau liên hệ tổng bộ!”
“Luồng tin bị chặn rồi!” – Vương Dương cả giọng đáp – “Dưới kia là bão nhiệt đới(1)!”
(1) Bão nhiệt đới: là các cơn bão xuất hiện ở vùng nhiệt đới, hình thành từ những vùng áp thấp trên các đại dương.
Chiếc máy bay đột nhiên lật cánh, Lưu Nghiễn suýt chút đã bị hất văng ra ngoài, may mà Mông Phong kịp thời vươn một tay ôm lấy, mau mắn cài chặt dây an toàn cho cậu.
Gió lốc như muốn thổi tung máy bay, cơn bão cấp 12 hung bạo càn quét trên bầu trời vùng biển Quốc tế. Dưới màn trời đen kịt, đỉnh tháp của Khu số Bảy phóng ra một luồng điện khuếch tán rộng khắp, khiến không khí trong nháy mắt bị ion hóa dưới điện áp hàng trăm triệu Vôn.
“Rốt cuộc mấy người đó đang làm cái quái gì vậy!!” – Lại Kiệt rống lên.
Lưu Nghiễn quát: “Chắc chắn máy triệt tiêu gió lốc bị hỏng rồi!”
“Tía má tui…”
Mọi người đều chứng kiến cảnh tượng bên ngoài cửa kính máy bay, đây mới chân chính là địa ngục trần gian.
Hàng vạn vòi xúc tua khổng lồ thi nhau vẫy vùng giữa nước biển xanh đen u ảm, luồng điện trên đỉnh tháp vừa quét qua chỉ khiến chúng rụt vòi ngụp xuống trong phút chốc, đổi lại có thêm càng nhiều xúc tua ngoi lên mặt biển.
Tàu sân bay Varyag bị vô số vòi cuốn thô to tứ phía quấn riết, cuối cùng gãy đôi rồi chìm dần xuống lòng biển, hàng ngàn máy bay chiến đấu gồng mình giữa cơn bão, băng qua luồng sáng xoay tròn giữa đất trời xám xịt được phát ra từ cuộn Tesla đặc biệt, rồi đảo cánh ném bom tới tấp.
“Gọi Tổng bộ, gọi Tổng bộ, đây là đội Thiên Lang và Cơn lốc! Đừng ngộ thương người nhà!!!” – Vương Dương hét lớn.
Chiếc máy bay hủy diệt vừa phóng tới gần vội tức tốc đảo mình giữa cuồng phong, giương cánh bay đi, để lại một đoạn tín hiệu.
“Tình hình rất xấu! Các anh phải hạ cánh xuống biển ngay! Để tôi dẫn đường cho!!”
Máy bay chở khách Dash 8 nối đuôi chiếc máy bay hủy diệt kia lao vút qua trăm dặm biển đen, cách mặt biển chỉ tầm hai chục mét, hai chiếc máy bay hệt như lá vàng khoan thai thả mình giữa đất trời mênh mang, một mạch bay vòng qua mé phía Đông của quần đảo san hô.
Khói đen cuồn cuộn, trên mặt biển phát sinh tiếng nổ long trời lở đất, hơn chục vòi xúc tua quấn lên nhau, cùng xộc vào nhà máy năng lượng nguyên tử loại nhỏ. Khói mù dày đặc, ánh lửa xâm tràn mặt biển, sóng biển ngợp trời đánh ập vào bờ, phá sập hai đầu cầu nối của quần đảo san hô.
Đỉnh tháp trung tâm phóng ra hàng ngàn tên lửa định vị, xoay vút nhằm hướng mặt biển.
Trên biển rộng mịt mờ, thủy lôi bị kích nổ phụt lên một cột nước chọc trời phá vỡ mặt biển, bắn thẳng về phía chân trời.
Tia chớp điện rào rạt lan tỏa khắp đại dương, ánh sáng chói lóa xuyên qua cửa kính mắt bay, chiếu trực tiếp lên mắt gây đau đớn khó chịu.
Thanh âm của Lại Kiệt vọng ra từ giữa cabin, anh ta quát lớn: “Chuẩn bị nhảy dù! Vương Dương! Trông cậy vào anh đấy!!”
Vương Dương không đáp nửa lời, lái chiếc Dash 8 băng qua mưa bom lửa đạn, chống lại bão lốc điên cuồng, những sấm rung chớp giật và sóng biển cuồn cuộn, theo sát chiếc máy bay hủy diệt tiến vào khu vực bên trong quần đảo san hô, sóng biển trong này cao chưa tới năm mét, máy bay hủy diệt lướt trên mặt biển rồi cất cánh vút cao, rời khỏi nơi này.
Chiếc máy bay chở khách vượt qua tất cả mọi cạm bẫy hung hiểm của vùng biển xung quanh như một kỳ tích, có điều trước khi đáp cánh lại bị tia chớp đánh trúng đuôi cánh, kéo theo một luồng khói đen lao xuống mặt biển.
Chính bởi thế nên trong cabin rung lắc dữ dội, ai nấy khom người cúi đầu, mãi đến khi bóng tối phủ kín ngoài kia, máy bay chìm ngập trong biển, rồi lại chầm chậm nổi lên.
“Mặc áo cứu sinh vào!” – Vương Dương ra tiếng – “Mau lên!”
Mực nước bên ngoài ngập tới cửa sổ, máy bay chở khách dập dềnh chìm nổi, Lại Kiệt và Vương Dương lao khỏi phòng điều khiển, đoạn mở bung cửa sổ thoát hiểm khiến nước biển chớp mắt xộc vào. Cả bọn giãy dụa giữa nước biển lạnh buốt và cơn giông cuồng bạo mà cố sức ngoi lên mặt biển, bầu trời trên cao kia như tái hiện khung cảnh hủy diệt thế giới của các vị thần viễn cổ.
Màn trời tối tăm mịt mùng, tiếng nổ lớn vang dồn, lôi thần điều khiển sấm sét kéo ngợp chân trời, ngọn lửa đỏ màu máu, âm chấn của trận nổ đập mạnh vào màng nhĩ.
Gió lốc tát sóng biển cuốn bọn họ hất sầm vào bờ đảo, Lại Kiệt bấy giờ mới nói: “Đợi lệnh tại chỗ! Tôi đi tìm người báo danh!”
Cùng lúc đó, tại Mặt trận trung ương ở Khu số Sáu.
Trong đại sảnh vắng vẻ tĩnh lặng vô cùng, chỉ có tiếng nước “tí tách” không ngừng truyền tới. Bốn phía le lói sáng, các bóng đèn dự bị tình huống khẩn cấp ở trần nhà và sàn nhà toát ra ánh sáng tù mù.
Mông Kiến Quốc bước đi trên sàn nhà trơn trượt ẩm ướt, cẩn thận tiến tới từng bước một, ngón tay ấn lên tròng kính quét hình hồng ngoại trên mắt trái, bốn tuyến định vị tít tít di động trước tầm nhìn, ông đưa mắt ngắm quanh, sau cùng dừng lại trên vết máu ở góc tường.
Đằng xa bỗng vang lên một tiếng ‘phịch’, Mông Kiến Quốc nín thở, nghiêng tai nghe ngóng.
Thanh âm đó truyền tới từ rất xa, mấy tiếng liên tiếp vẳng lại, liền đó là một tiếng thét kinh hãi.
“Kiến Quốc.” – Lý Dao Mẫn bất an hỏi – “Cái gì vậy?”
Mông Kiến Quốc giơ ngón tay ra dấu ‘suỵt’, lắc lắc đầu. Sau khi ông xác nhận khu vực đại sảnh an toàn mới thu súng lại, lấy thẻ thông hành quẹt qua máy quét hình đồng tử ở một bên, đoạn ghé mắt vào để quét đồng tử, nửa bên mặt đeo tròng kính hồng ngoại hướng ra ngoài, nom bảnh không chê vào đâu được.
“Hộc… hộc…”
Tiếng thở vẳng ra bên kia tường, nghe hệt như tiếng người khò khè vật vã giãy dụa.
Những người đang đứng trong đại sảnh không khỏi lạnh toát cả sống lưng.
Lưu Nghiễn nghe giải thích xong đã thầm nhận ra, khả năng cao trong rãnh biển này ẩn mình không ít sinh vật tiền sử.
Và thực tế cũng chứng minh, cá nhà táng, sứa khổng lồ hay bạch tuộc ..vv.. đều là sát thủ đại dương, bình thường sẽ không chủ động tấn công con người, hơn nữa với kích thước chênh lệch quá xa như vậy cũng bất hợp lý.
Tuy nhiên lúc này đây, chỉ trong một đêm, từ rãnh biển sâu hơn bảy ngàn mét tràn ra cả trăm con bạch tuộc tiền sử khổng lồ, Trịnh Phi Hổ đặc biệt nhấn mạnh, loài sinh vật to lớn này không biết nguyên do nào đã bị lây nhiễm virus, mà còn có tính công kích cực mạnh.
Khi cá thể bị lây nhiễm đầu tiên nổi lên mặt nước, Khu số Bảy đã bắt đầu bố trí phòng ngự, bắn nát hoàn toàn đầu bạch tuộc. Nhưng họ đã quên đi một điều quan trọng – bạch tuộc là giống loài có ít sự tương đồng với con người nhất Trái đất.
Nó có hai hệ thần kinh và xúc giác, đồng nghĩa với việc bạch tuộc có hai đại não, một cái nằm trên đầu, cái còn lại chính là hạch thần kinh trải đều toàn thân. Vậy nên, cho dù đầu bị bắn nát bấy, tự mình xúc tua vẫn còn có ý thức, duy trì hành động.
Cả bọn đứng nghe không rét mà run.
Bạch tuộc bao vây tấn công quần đảo san hô, khi bay về căn cứ, từ trên không họ đã chứng kiến tận mắt cảnh tượng xúc tua nhung nhúc vẫy vùng, sôi sục cả đại dương.
Bọn chúng phá hủy nhà máy hạt nhân, tạo ra trận nổ liên hoàn rung trời, máy triệt tiêu gió lốc trên đỉnh tháp bị bẻ gãy, Khu số Bảy buộc phải khởi động cuộn Tesla đặc biệt mới tranh thủ được chút thời gian ngắn ngủi để thở.
Liền sau đó, một cơn bão lại hình thành ngay trên mặt biển, cơn bão nhiệt đới cấp mười hai này chớp nhoáng đã lan rộng, sức gió cũng ngày càng mạnh hơn.
Tiếp theo tàu sân bay Varyag lại bị trăm vòi bạch tuộc quấn riết đến mức gãy đôi, cuối cùng chìm sâu xuống biển.
Từ bầu trời đến mặt biển, rồi cả bên dưới lòng biển, đây chính là một trận chiến tranh vô cùng gian khổ, mà trước đó 24 tiếng đột nhiên xảy ra tai nạn phá hỏng cáp điện của nguồn phát điện nhờ sức nước, cầu Hồng Kiều của Khu số Sáu và cầu sắt của quần đảo san hô bị năm con bạch tuộc khổng lồ quấn gãy.
Cơ sở Mặt trận trung ương đảo mình trong nước biển, rồi chầm chậm chìm dần, may mà lực đẩy Acsimet cân bằng với trọng lực, giảm bớt phần lớn áp lực nước. Trong lúc chìm xuống, tầng căn cứ Mặt trận trung ương quay lên trên, còn tầng đầu tiên đảo ngược xuống dưới, cách mặt nước biển cỡ ba ngàn mét, khó khăn lắm mới dừng lại ngay bên cạnh rãnh biển, lung lay chực đổ.
“Áp lực nước sâu 4400m.” – Trịnh Phi Hổ nói – “Đã gần tới mức cực hạn, nếu rơi vào rãnh biển, áp lực nước biển sẽ ép Mặt trận trung ương thành một đống sắt vụn, bây giờ phải tức tốc phái lính đặc chủng xuống dưới đó, mở ra thiết bị khẩn cấp.
“Tất cả nguồn năng lượng đều bị ngắt, cả Khu số Sáu chỉ còn mỗi nguồn điện khẩn cấp của K3 hoạt động tốt. Các cậu sẽ được đưa xuống dưới bằng tàu ngầm, thiết bị khẩn cấp đặt tại Trung tâm Điện tử và CNC(4) của tầng Một, các cậu phải bật nguồn điện lên, thông qua khẩu lệnh rồi mới bắt tay khởi động thiết bị khẩn cấp.”
(4) CNC: dùng máy tính để số hóa và điều khiển máy móc với mục đích sản xuất các thiết bị kim khí phức tạp, sử dụng các chương trình viết bằng ký hiệu chuyên biệt. Gọi tắt là Máy tiện kim loại được điều khiển bằng máy tính.
“Loại thiết bị khẩn cấp này chuyên dùng trong trường hợp căn cứ bị chìm.” – Trịnh Phi Hổ giải thích – “Chiếu theo nguyên lý khí nén…”
Lưu Nghiễn lại chen lời: “Tôi đã từng xem qua nguyên lý này ở xưởng sản xuất, sau khi công trình đảo ngược sẽ bung mở túi khí khổng lồ, nhờ đó Mặt trận trung ương có thể nổi lên mặt biển.”
Trịnh Phi Hổ: “Chính xác, chú ý là phải bật túi khí ngay khi Khu số Sáu đảo ngược hoàn toàn, nếu chờ cho tầng đầu tiên chạm đáy biển trực tiếp kích hoạt túi khí, lúc đó áp lực khí nén không thể thổi căng lên được.”
Trịnh Phi Hổ tiếp lời: “Các cậu chỉ có thể vào bằng đường ống thải rác của Trung tâm nghiên cứu sinh hóa Quân đội ở tầng Mười chín. Rồi theo lõi thang máy tiến vào sân huấn luyện của K3 ở tầng Mười, sử dụng khẩu lệnh an toàn của tôi để thông qua cửa chính, đến Trung tâm CNC tại tầng Một, dùng một con chip mà lát nữa tôi sẽ giao cho các cậu, tái khởi động hệ thống khẩn cấp. Sau đó máy tính sẽ hướng dẫn cho các cậu phải làm gì tiếp theo. Có thắc mắc gì, bây giờ có thể hỏi.”
Lại Kiệt mở đầu: “Trong đó có còn bạch tuộc zombie không?”
Trịnh Phi Hổ: “Tôi cũng không chắc.”
Lại Kiệt: “Khoảng bao nhiêu người còn sống?”
Trịnh Phi Hổ thản nhiên đáp: “Còn bao nhiêu người sống sót chẳng ảnh hưởng gì tới các cậu.”
Lại Kiệt: “Chỉ có vài người bọn tôi thôi sao? Vậy rất nguy hiểm…”
Trịnh Phi Hổ lạnh giọng: “Nếu không nguy hiểm thì vớ đại một đội lính mới bất kỳ cũng có thể chấp hành nhiệm vụ rồi, cần gì đến học trò của Trịnh Phi Hổ tôi?”
Lại Kiệt vốn định xin thêm một tiểu đội đến trợ giúp, có điều Trịnh Phi Hổ lại nói như thế, chứng tỏ hiện giờ rất thiếu người.
Mông Phong bất chợt ra tiếng: “Ba tôi đang ở đâu?”
Trịnh Phi Hổ: “Không biết.”
Mông Phong tức khắc chau mày hỏi: “Ông ấy bị nhốt trong Khu số Sáu sao!?”
Trịnh Phi Hổ: “Ông ấy là Tướng quân duy nhất ở lại chỉ huy cục diện, Khu số Bảy đã nhận được tín hiệu cầu viện từ đồng hồ của ông ấy, nhưng không thể xác nhận còn sống hay không.”
Mông Phong tĩnh lặng một hồi, chốc sau mới thốt: “Vẫn còn sống.”
Trịnh Phi Hổ nhìn vào Mông Phong, ánh mắt toát lên chút hàm ý khó tả thành lời, liền đó ông nói: “Cũng có thể đã chết, Trung sĩ Mông Phong.”
Đội viên không một ai dám hé lời, Trịnh Phi Hổ liền tức giận nạt lớn: “Cậu xuống đó để làm nhiệm vụ chứ không phải đi cứu người! Hiểu chưa! Hay để tôi truyền tín hiệu cho Tướng quân Mông bảo ông ấy tự sát trước! Để tránh liên lụy các cậu!”
Mông Phong nghiêm nghị đáp: “Đã hiểu.”
Trịnh Phi Hổ: “Tốt.”
Mông Phong lại nói: “Ông ấy còn sống, tôi biết.”
Trịnh Phi Hổ lạnh mặt: “Cứ cho là vậy đi. Chỉ thị hết! Tất cả bên phải — quay! Đội trưởng Lại Kiệt, dẫn đội viên của cậu đi chỉnh đốn trang bị! Cho các cậu năm phút! Hết năm phút tàu ngầm sẽ đưa các cậu xuất phát!!”
.
.
.
End #42.