2013
Chương 44 :
Ngày đăng: 06:52 19/04/20
#43. Canh gác …
Tại tầng Mười tám thuộc Khu số Sáu:
Nước biển nhoáng cái đã ập vào tầng Mười ba. Các bức tường thủy tinh của tầng Mười ba, Mười bốn và cả tầng Bảy của Mặt trận trung ương đều vỡ nứt, theo quá trình chìm sâu xuống, sức nén từ áp lực nước dần tăng lên, những vách ngăn cong vẹo biến dạng, liên tiếp phát ra tiếng nổ ầm ầm, móp méo nứt gãy.
Luồng nước khổng lồ xộc vào lối thoát hiểm, những người chạy nạn chen lấn trên cầu thang bộ chưa kịp trốn đã bị nhấn chìm, xương cốt gãy nát, xoang đầu bị áp lực chấn động.
Trong tíc tắc nước biển tràn vào Trương Dân vội xông lên tầng Mười ba, giờ phút đó nơi nơi đều là người chèn ép, xô đẩy trong cầu thang, đoàn người phát cuồng chen lên, bất chợt trên cao phát ra một tiếng nổ mạnh.
Trương Dân nghĩ bụng hỏng bét, anh tức tốc bật nhảy lên, nghiêng người lộn xuống dưới tay vịn cầu thang, từ tầng Mười bốn nhảy xuống tầng Mười lăm, rồi từ tầng Mười lăm lộn xuống tầng Mười sáu. Khắp nơi người chật như nêm, tiếng nổ trên đầu mỗi lúc một gần thêm, nước biển cuộn trào mãnh liệt như một con quái thú khổng lồ rít gào lao thẳng xuống, Trương Dân phóng người về trước rồi guồng chân chạy ào vào đường thông hơi tầng Mười sáu, chỉ một giây sau đó luồng nước thốc tới đẩy bắn anh đi, sau vài cú va đập trong đường ống thông hơi nhỏ hẹp mới rớt ra, ngã xoài trên đất.
Tiếng nước biển ầm ầm đổ vào tầng Mười sáu, Trương Dân chật vật đứng dậy chạy ào qua hành lang.
“Cảnh báo! Cảnh báo!” – Giọng nữ điện tử vang lên – “Khởi động hệ thống khẩn cấp, đóng tất cả các đường thông hơi, xin hãy rút lui từ lối thoát hiểm gần nhất.”
Trương Dân vội lao ra khỏi hành lang, tới khúc cua chợt có người thét to, anh va sầm vào một cô gái.
“Tôi xin lỗi.” – Trương Dân kéo cô gái đứng dậy, đoạn ngạc nhiên hỏi: “Phong Hoa?”
Lỗ thông hơi vừa đóng kín, luồng nước tức khắc ngừng chảy vào tầng Mười sáu.
Cô gái kia đích thị là Tạ Phong Hoa, đứng giữa dòng nước ngập tới đầu gối mà không ngừng phát run.
“Trương Dân?” – Tạ Phong Hoa hỏi dồn – “Sao anh lại ở tầng Mười sáu? Lối thoát hiểm có đi được không?”
Trương Dân ngẩng đầu nhìn lên, nơi Tạ Phong Hoa vừa chạy ra là Trung tâm Truyền thông của Mặt trận trung ương, anh thở dồn dập đáp: “Không đi được nữa, bị ngập nước hết rồi.”
“Anh đi với tôi!” – Tạ Phong Hoa kéo Trương Dân chạy bổ về phía thang máy cuối hàng lang, quẹt thẻ bước vào, lại nói – “Đây là thang máy chuyên dụng loại nhỏ của Trung tâm Truyền thông… để các phóng viên chuyển tư liệu.”
Trương Dân vừa bước vào trong liền nhấn điên cuồng lên mấy cái nút thang máy.
“Chỉ còn một mình cô thôi sao?” – Trương Dân lại hỏi.
Tạ Phong Hoa thở gấp: “Lối thoát hiểm ở phía Bắc bị nước tràn vào, chỉ còn cửa ở phía Nam, nên mọi người đều đổ xô về lối đó! Nào ngờ có một con quái vật chui vào… Quyết Minh đâu rồi?”
Sắc mặt Trương Dân tái nhợt, lo lắng đáp: “Không biết, bọn tôi chạy hai hướng khác nhau… nhóc con đi về phía Nam, cầu trời, chắc chắn không có việc gì.”
Trương Dân lại tiếp: “Chỉ cần Quyết Minh được an toàn… thì tôi…”
Tạ Phong Hoa vội trấn an: “Anh đừng sốt ruột, nhất định không sao đâu. Tất cả chúng ta đều trốn thoát từ Dụ trấn cơ mà, lẽ nào còn sợ chút rắc rối này? Phải không?”
Tạ Phong Hoa cười cổ vũ, Trương Dân cũng mỉm cười.
Trên đỉnh đầu đột ngột phát ra tiếng vang lớn, thang máy ngừng chuyển động.
Trong vài giây thang máy “ùng” một tiếng rơi tự do, Tạ Phong Hoa hoảng hốt thét to, Trương Dân lập tức hô lên: “Vịn chắc vào!”
Dây cáp bị đứt, thang máy cỡ nhỏ từ trên cao chục mét ù ù rơi xuống, rớt “bùm” vào nước, nhờ có nước biển tản bớt xung lực, Tạ Phong Hoa chỉ bị ngất đi, còn Trương Dân ho phụt ra một búng máu.
Buồng thang máy chầm chậm chìm xuống nước, mực nước dâng lên, dòng nước giá lạnh bao trùm khiến Tạ Phong Hoa giật mình tỉnh lại.
Trương Dân thở hào hển ngẩng đầu nhìn lên, nước biển lạnh buốt xương tủy, càng lúc càng dâng cao, anh ngước nhìn một hồi, chợt tung một quyền bật tung bảng đèn của thang máy, leo lên nóc rồi ôm Tạ Phong Hoa đỡ lên.
Tạ Phong Hoa choáng váng mặt mày, lảo đảo gượng đứng trên đỉnh thang máy.
Tứ bề nước cuốn ào ào, Trương Dân nghiến răng tháo một thanh thép từ trong thang máy ra, cạy mở cánh cửa trên cao rồi bò vào tầng Mười tám – Viện nghiên cứu chế tạo máy của Quân đội Trung Quốc.
Tạ Phong Hoa ho khan không ngớt, cánh cửa thứ hai vừa mở được nửa chừng thì cúp điện.
Hai người họ băng qua tầng Mười tám, bước vào ký túc xá nhân viên, Trương Dân nhìn quanh một vòng, thử tìm cách mở nguồn điện.
“Đã khởi động hệ thống điện khẩn cấp của Viện nghiên cứu chế tạo máy.” – Một giọng nữ cất lên.
Toàn bộ đèn đóm trong tầng lầu đều sáng lên, giọng nữ đều đều: “Bật cơ chế phòng ngự.”
Xung quang vọng lại tiếng ầm ầm vang, hơn trăm cánh cửa liên tiếp đóng lại.
Đầu ngón tay Trương Dân giật giật trong vô thức, anh nói: “Bây giờ… tôi tới thang máy xem thử, có thang máy chuyên dụng…”
Anh toan nhấn lên nút thang máy, ngón tay còn chưa chạm tới thì đằng xa đột ngột phát ra một tiếng động, đèn điện tắt ngóm.
Tuy vậy Lưu Nghiễn vẫn không nói toẹt ra, cậu thuận miệng đáp: “Ừm.”
Văn Thư Ca khẩn trương hỏi gấp: “Thế cô ấy nói gì về tôi?”
Lưu Nghiễn cười cười: “Cậu phải bật mí trong thư viết những gì trước đã.”
Văn Thư Ca đáp: “Đâu có gì đặc biệt.”
Lưu Nghiễn: “Cô ấy cũng chẳng nói gì đặc biệt về cậu hết.”
Văn Thư Ca: “…”
Hồi sau, Văn Thư Ca mới bảo: “Cô ấy chỉ cổ vũ tôi thôi. Hồi còn ở thị trấn Vĩnh Vọng, anh biết rồi đó, tôi đã… phạm những sai lầm nghiêm trọng.”
Lưu Nghiễn: “Cậu đã chuộc lỗi từ lâu rồi mà, a Văn, đừng nghĩ về mấy chuyện cũ nữa.”
Văn Thư Ca gật đầu, đoạn hỏi: “Phong Hoa nhắc tôi à? Cô ấy nói sao?”
Lưu Nghiễn phen này đích thị là tự lấy đá đập chân mình, may hồn Mông Phong cứu bồ kịp lúc.
“Lưu Nghiễn!” – Mông Phong hô lên – “Anh tìm được đường ra rồi! Mọi người hãy tập hợp về chỗ tôi…… Không xong!!”
Tiếng súng đì đoàng dồn vang, máy liên lạc truyền tới thanh âm đinh tai nhức óc, liền sau đó là tiếng lựu đạn nổ tung rõ mồn một.
“Mông Phong!!!” – Lưu Nghiễn hét to.
Mãi một lúc giọng của Mông Phong mới truyền tới: “Không sao, thứ vừa nãy em mà thấy sẽ thích lắm… bạch tuộc nướng than… mọi người lại đây tập hợp đi, lên tầng Mười tám.”
Lưu Nghiễn mau chóng thu dọn rương sắt, cùng Văn Thư Ca rời khỏi phòng hành chính, Lại Kiệt và Lý Nham cũng tiến về chỗ Mông Phong.”
Tại tầng Mười tám:
Tiếng súng và tiếng nổ rung động toàn Khu số Sáu, sàn nhà trên đầu khẽ rung lắc, bụi rơi lả tả xuống dưới, Trương Dân ngẩng đầu nhìn lên.
“Có ai không!!!” – Anh gọi to.
“Chắc có người tới cứu tụi mình rồi.” – Tạ Phong Hoa khấp khởi nói.
Trương Dân lại nhìn quanh nghe ngóng, Tạ Phong Hoa tiếp: “Hình như vọng tới từ phía Nam?”
Trương Dân liền đứng lên nói: “Đi xem thử.”
Ký túc xá công nhân độc lập ở chỗ sâu nhất của Viện nghiên cứu, cửa vừa đóng được phân nửa thì cúp điện, Trương Dân khó khăn cúi người chui qua, rồi kéo Tạ Phong Hoa ra ngoài, đây quả thật là một không gian vô cùng rộng lớn, chính giữa đặt một robot khổng lồ, hai cánh tay của nó sựng lại giữa không trung.
Tầng Mười:
Mông Kiến Quốc chau mày cảm nhận rõ rệt chấn động truyền đến dưới chân.
“Có người?” – Một người chợt hỏi – “Họ tới cứu chúng ta đúng không?”
Mông Kiến Quốc liền đáp: “Đúng là có người tới, nhưng chưa chắc là cứu chúng ta.”
“Tại sao!” – Người khác nhảy dựng lên.
Mông Kiến Quốc nói với Trịnh Kỳ: “Có thể là ba của cháu đấy, họ phải lên tầng thứ nhất mở túi khí khổng lồ lên, để Khu số Sáu nổi lên mặt biển, lúc đó tất cả chúng ta mới được cứu.”
Quyết Minh hỏi: “Giờ chúng ta phải làm sao?”
Mông Kiến Quốc lắc lắc đầu ngón tay, ý bảo những người ở đối diện bình tâm lại: “Hãy kiên trì chờ đợi.”
.
.
.
End #43.