2013

Chương 7 :

Ngày đăng: 06:52 19/04/20


#7. Sàng lọc…



Sáng sớm hôm sau, một loạt thanh âm va đập khiến Lưu Nghiễn bừng tỉnh, cậu vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một con zombie vàng vọt bám vào cửa kính, Mông Phong quát lên: “Đừng ló đầu ra!”



Bốn con zombie hình như là nông dân ở thị trấn gần đây, Mông Phong nhảy khỏi xe liền đóng chặt cửa lại, vừa thấy người sống xuất hiện, bọn zombie tức khắc rời bỏ chiếc xe, hướng Mông Phong nhào tới.



Lưu Nghiễn mới tỉnh ngủ, bóc một tép sing gum ra nhai, nhàn nhã ngó ra ngoài quan sát, trong khi Lâm Thiến Thư ở ghế sau sợ tới mức kêu ré lên, Lưu Nghiễn còn an ủi: “Đừng sợ, có bốn con thôi mà!” – Dứt lời thì ngồi lên ghế lái, khởi động ô tô gầm gừ, két một tiếng phóng về phía Mông Phong.



Bốn tiếng súng nổ giết chết ba con zombie, còn một phát đạn bắn chỉ thiên.



Lưu Nghiễn lái xe xông tới, chớp mắt đánh xoẹt một tiếng, đè bẹp con zombie cuối cùng dưới bánh xe, cậu tiếp tục nhả số, bánh xe rừm rừm quay tròn một chỗ, nghiền nát con zombie kia ra năm sáu mảnh.



Ở nhà máy phía xa có một người đứng trên lầu ba hét vọng lại: “Người ở đâu tới thế?!”



Lưu Nghiễn cho xe chạy tới trước nhà máy, đoạn phân phó: “Tiểu Thư, xuống xe nào, đi cùng với anh một chuyến.”



“Có anh Sâm ở đây không?” – Lưu Nghiễn dò hỏi.



“Có chuyện gì?” – Người ở trên lầu ba dè chừng nói – “Cứ chờ ngoài đấy, đừng có đi đâu hết!”



Cánh cửa lớn vào xưởng chính kẹt kẹt hé mở rồi dừng hẳn, Lưu Nghiễn loáng thoáng nghe thấy tiếng người bàn tán phía sau cánh cửa, lát sau ở đầu cầu thang lộ ra bức vách, người kia trèo ra.



Mông Phong mò mẫm trên người một chặp, móc ra một gói Malboro (thuốc lá), là của Lý Tung giao cho hắn.



Người kia rút lấy một điếu, ánh mắt đảo qua Lâm Thiến Thư. Chợt cửa xe mở ra, Thôi Tiểu Khôn và bác gái cũng bước xuống, đứng từ xa ngó lại.



“Kỹ thuật bắn súng được đấy.” – Người đàn ông ngoắc ngoắc ngón cái, mô tả động tác quẹt lửa, Thôi Tiểu Khôn lấy ra hộp quẹt thẩy cho Mông Phong, Mông Phong giúp gã châm thuốc.



Lưu Nghiễn âm thầm đánh giá gã đàn ông đang đứng trước mặt, trên cổ và cổ tay đều có vết đao rất rõ rệt, mày rậm mắt to, lông mày còn bị lẻm mất một đoạn, để lại một vết sẹo nhợt nhạt, chiếc mũi cao nhọn, trong mắt ánh lên sự tàn bạo.



Cửa lại xịch mở, một lão béo tốt nạm răng vàng khó nhọc chen ra, há miệng quát mắng văng nước miếng tung tóe: “Xớ rớ gì ở đây!!”



Lưu Nghiễn nhích người lộ ra Lâm Thiến Thư đang đứng phía sau, nói: “Lý Tung bảo tôi mang cô ấy đến đây, nhờ các anh chăm sóc.”



Gã ốm kia không mấy tin tưởng quét mắt qua cả bọn một lượt: “Vào trong rồi nói.”



Lão mập chen vào: “Không thể cho bọn này vào được.”



Mông Phong khó chịu cau mày, đang muốn phản pháo thì Lưu Nghiễn đánh mắt ra hiệu cho hắn đừng hé răng.



Lưu Nghiễn nhỏ nhẹ nói: “Nhiệm vụ của chúng tôi là hộ tống tiểu Thư đến đây an toàn, anh Sâm đâu?”



Lão mập răng vàng hất hàm: “Mày là đứa nào, có tư cách gì…”



Lưu Nghiễn cười đáp: “Anh là anh Sâm, phải không? Rất hân hạnh được gặp anh.” – Dứt lời thì chìa tay ra, lão mập miễn cưỡng cùng cậu bắt tay, lại liếc mắt sang gã đàn ông đứng bên cạnh.



Gã đàn ông không vui mở miệng: “Tôi mới là Lâm Mộc Sâm.”



Lưu Nghiễn cười xấu hổ sửa lời: “Ấy, nhận nhầm người mất rồi, ngại quá.”



Lâm Mộc Sâm lạnh lùng bảo: “Vào trong nói chuyện, mở cửa.”



Cửa sân nhà máy mở ra, Lâm Mộc Sâm và lão mập răng vàng dẫn đường đi trước, Mông Phong nhỏ giọng ghẹo: “Em bị hố kìa.”



Lưu Nghiễn đáp: “Em cố ý đấy, nếu không họ còn lâu mới hé cho chúng ta biết thủ lĩnh là ai.”



Mông Phong lại hỏi: “Tiểu Thư, em không nhận ra gã sao?”



Lâm Thiến Thư lắc lắc đầu, Mông Phong nói: “Lão mập kia mồm mép phách lối gớm, em thấy lão là ai?”



Lưu Nghiễn phán: “Thủ kho lương thực.”



Mông Phong: “…”



Lâm Mộc Sâm nghiêng người ngồi trên một cái thùng ở trong sân, đứng chầu chực xung quanh đều là bọn du côn chẳng chút thiện ý, cảnh giác nhìn họ chằm chặp, mỗi đứa đều dắt súng trên người.



Lưu Nghiễn cảm giác như đang đứng trong cái ổ xã hội đen vậy, cậu chú ý tới cây súng lục dắt nơi thắt lưng của Lâm Mộc Sâm, duy có lão mập là không mang vũ khí.



Khoảnh sân không mấy lớn, đi vào một đoạn chính là bên trong nhà máy.




Mông Phong lắc đầu chịu thua, vào thời điểm như thế này, điện thoại mất sóng, thư từ không có người chuyển, làm sao mà liên lạc cho được?



Lâm Mộc Sâm rỉ tai: “Hôm nay một thằng em ra ngoài dò đường, lũ zombie chạy loạn trong Dụ trấn, tụ tập ngay giao lộ đường cao tốc. Xem ra đoạn đường kia không có cách nào vượt qua, xe hư hỏng chất thành đống, thành thử chỉ còn nước vòng qua con đường trước mặt chúng ta, phỏng chừng có không ít người đến đây, chuẩn bị tinh thần trước đi.”



Mông Phong gật đầu, chỉ muốn quay về ký túc tắm rửa rồi đánh một giấc.



Lưu Nghiễn bật đèn bàn đầu giường, lật quyển “Sổ tay sinh tồn trong đại dịch Zombie” ra nghiên cứu, Mông Phong vừa trở về thì móc điếu thuốc ném qua: “Cống lên cấp trên đây.”



Lưu Nghiễn phán: “Giờ anh có thể hút.”



Mông Phong: “Thôi, mất công em lại cằn nhà cằn nhằn.”



Hai người chuyện phiếm đôi câu, rồi Lưu Nghiễn tắt đèn đóng cửa, gió đêm mùa thu hiu hiu thổi, mỗi người ngủ trên một chiếc giường.



Mông Phong bỗng nói: “Ngủ chung với em được không?”



Lưu Nghiễn đáp: “Giường nhỏ như vậy, chật lắm, anh còn ngáy nữa chứ, ồn ào muốn chết.”



Mông Phong kiên trì: “Vậy thì em lại đây nằm, em không chiều anh chút được à?”



Lưu Nghiễn chỉ làm thinh, qua thật lâu, cậu chống tay ngồi dậy, do dự không biết có nên bước qua hay không, trong khi Mông Phong buồn ngủ rũ rượi, đầu vừa chạm gối đã ngủ như lợn chết, kéo bể ầm ầm, Lưu Nghiễn ngán ngẩm, chỉ đành nằm xuống ngủ tiếp.



Ba ngày sau, lời dự đoán của Lâm Mộc Sâm trở thành sự thật.



Ban đầu chỉ có vài người may mắn sống sót khi đào thoát khỏi cơn bão zombie ở thành phố S đến hỏi đường, rồi xin chu cấp một ít nước và thức ăn, trong vòng chưa đầy một ngày, dân chạy nạn mỗi lúc một nhiều, mãi đến khi người người lũ lượt dọc theo đường cao tốc đi xuống, băng qua đại lộ trước mặt nhà máy, nhắm về hướng Tây mà đi, người tị nạn đã lên tới hàng ngàn.



Bọn họ chen úc làm ầm ĩ trước cửa nhà máy, hô hào người bên trong mang lương thực ra chia xẻ cho đồng bào khốn khó. Lâm Mộc Sâm cầm khẩu súng, nả một phát chỉ thiên.



“Đoàng!”



Bên ngoài tức khắc im phăng phắc, không một ai thét lên, đàn bà con gái ngay cả zombie đều đụng phải, một tiếng súng có là gì?



Lâm Mộc Sâm cất cao giọng: “Hết thảy xếp hàng vào rồi chia đồ cho, đây là anh Sâm bố thí cho các người, chả phải chuyện đương nhiên đâu, trước khi lĩnh đồ ăn thì tới ven đường xếp hàng đăng ký đi.”



Hai gã đàn ông mở cửa nhà để xe của nhà máy, Mông Phong khuân một cái bàn đặt chễm chệ trước cửa nhà để xe, Lưu Nghiễn buộc phải ngồi xuống trước bàn, miễn cưỡng thắc mắc: “Sao lại là em cơ chứ?”



Mông Phong đáp: “Bởi vì gã thấy em rất thông minh, làm được việc, anh Sâm muốn bồi dưỡng em thành tay sai của xã hội đen đó mà.”



Lưu Nghiễn buồn bực đặt xấp giấy xuống, cầm cây bút bi tắc mực quẹt lung tung vài cái, đoạn hô lên: “Tới đây xếp hàng để nhận thức ăn nào, mong mọi người giữ yên lặng để còn dành sức, có lẽ phải đứng chờ lâu đấy.”



Đám người nhốn nháo lập tức tự giác xếp thành một hàng dài, đồng loạt dóng mắt về phía đằng sau Lưu Nghiễn, gần cả ngàn thùng giấy gồm nước khoáng, bách quy và mỳ gói, nhét chật ních nhà để xe.



Bên lề đường tiếp cận nhà máy hóa chất, người người nối đuôi nhau xếp thành một hàng dài rồng rắn.



Ở phía bên kia, Trương Dân cõng Quyết Minh, cùng đám người tị nạn men theo quốc lộ đi bộ tới đây.



Xăng xe của Trương Dân đã xài hết, suốt dọc đường có tấp vào mấy trụ sở Hội chữ thập đỏ và trạm y tế tỉnh, nhưng đều không tìm được tổ chức cứu trợ.



Buổi sáng hôm nay, thanh âm ồ ồ cất cánh của trực thăng làm bừng tỉnh Trương Dân đang nằm ngủ trong xe, anh phát hiện có không ít người đang tụ tập nhìn ngóng ven đường, thế là bảo Quyết Minh cùng xuống xe, cả hai hòa vào dòng người xuôi theo đường cái đi về Dụ trấn ở phía Tây, hướng trực thăng rời đi.



“Nhóc cưng?” – Trương Dân thả Quyết Minh từ trên lưng xuống – “Con mệt à?”



Quyết Minh lắc đầu.



“Có bánh quy.” – Quyết Minh nói – “Con muốn ăn, cũng hơi khát nước nữa.”



Họ dõi mắt nhìn về phía Lâm Mộc Sâm đứng cầm súng đằng xa, không chút thiện ý quét mắt đánh giá đoàn người, ngay trước nhà để xe còn đặt một cái bàn.



Trong lòng Trương Dân không mấy chắc chắn, nhưng vẫn đáp ứng: “Được, chắc họ dùng lương thực gom góp trong nơi trú ẩn ra phân phát. Nhóc cưng chờ đây nhé, ba đi xếp hàng hỏi thử xem sao.”



.



.



.



End #7.