2013
Chương 6 :
Ngày đăng: 06:52 19/04/20
#6. Tự cứu…
Tiếng súng nổ ran không dứt, đám người đang vắt giò chạy trốn lại bị kích động, tiếng thét liều mạng xé rách màng nhĩ vang vọng khắp khuôn viên trường học.
“Sao các anh có thể nổ súng vào sinh viên kia chứ!!” – Tiêu Vũ rống to, chụp lấy cánh tay của một gã cảnh sát vũ trang.
“Đè anh ta lại!!” – Tiếng mọi người đồng loạt hô hào.
Quân đội cùng với cảnh sát vũ trang chia làm hai nhóm, cảnh sát phong tỏa phần sân trống bên ngoài trường học, quân nhân thì quát to: “Mau mau mau!! Đừng có chậm trễ! Thứ nào không cần thiết ném hết đi! Toàn bộ hành lý không cần mang theo! Còn chừa chỗ cho các bạn sinh viên khác nữa!!”
Khoảng chục chiếc xe buýt đậu song song nhau, chiếc xe buýt đầu tiên đã chứa đầy người quay đầu rời bến.
Một chiếc Jeep chạy phía trước mở đường, bốn tay sĩ quan bộ đội đứng ở thùng xe gác cao súng tiểu liên, nhắm bắn xối xả vào hai ven đường, lũ zombie ồ ạt xông lên bị bắn bể óc tung tóe.
“Đừng nổ súng!!” – Mông Phong ôm đầu lao vọt qua rào phong tỏa, xe buýt từng chiếc lần lượt chạy đi, họ chỉ cách khoảng sân trống trước trường học khoảng năm chục mét, khắp nơi đều là zombie, Lưu Nghiễn giật mình hoảng hốt, chui đâu ra mà lắm zombie như vậy?!
Phi cơ trực thăng xả súng từ trên không, tiếng súng đùng đoàng đinh tai nhức óc, bay dọc theo sườn phía Tây trường học bắn phá một mạch tới đây.
“Đó là… từ trường bên cạnh, các trường đại học ở đây đều bị lây nhiễm hết rồi… Trời đất!” – Thôi Tiểu Khôn lẩm bẩm nói.
“Lưu Nghiễn! Thôi Tiểu Khôn!” – Tiêu Vũ bị đẩy lên xe buýt, ra sức quát: “Mấy đứa lên đây mau!!”
“Hết chỗ trống rồi!!!” – Trong xe có người kêu lên – “Mau lái xe đi đi!!”
Tiêu Vũ hét lên: “Vẫn còn chen được mà! Mau lên!!”
Đâu đâu cũng có zombie, Mông Phong trốn chạy khốn khổ không tả nổi, vừa phải tránh zombie lại phải né luồng đạn, tưởng như chỉ một khắc sơ suất sẽ dính đạn lạc chết tươi, rồi còn bị đám zombie đuổi riết sau lưng xông lên làm thịt.
“Lưu Nghiễn!!” – Mông Phong vặn mình giáng một búa xuống đầu con zombie đang lao đến bên hông, kéo cậu thở hồng hộc chạy vào vòng phong tỏa.
Tiêu Vũ cũng nhảy xuống xe, thúc giục: “Đi mau!”
Anh ta để cho Lưu Nghiễn lên xe, nhưng người trên xe buýt đã bị nhét chật cứng, ngay cả cánh cửa còn không đóng lại nổi.
Lưu Nghiễn vươn tay muốn kéo Mông Phong lên cùng, Mông Phong nhảy lên trước cửa xe nhưng không thể chen vào được, còn chưa kể đến Tiêu Vũ và Thôi Tiểu Khôn đang đứng ở dưới.
Mông Phong nhìn Lưu Nghiễn một cái, rồi nhảy lùi xuống đất.
“Mọi người đi trước đi.” – Mông Phong cương quyết nói.
Lưu Nghiễn nhìn hắn một chốc, nhảy xuống theo: “Tiểu Khôn, chú đi cùng sư huynh trước, đưa chìa khóa xe cho tôi.”
“Vẫn còn chen được cơ mà!” – Tiêu Vũ lên tiếng – “Các bạn lùi lại phía sau một chút được không!”
“Mau cho xe chạy đi thầy Tiêu à!!” – Bỗng một cậu sinh viên năm dưới hét lớn – “Sau lưng đã có quái vật đuổi đến rồi!!!!”
Tiêu Vũ cuống quýt thở dồn, Lưu Nghiễn chợt hỏi: “Các thầy đâu rồi?”
Tiêu Vũ nói: “Hầu hết được cứu ra rồi, thầy chủ nhiệm khoa đang ở đây. Em lên xe đi, anh ở lại chờ đợt xe tiếp theo đến đón cũng được, mau lên đi! Hoặc là Thôi Tiểu Khôn lên trước.”
“Đừng lắm chuyện nữa!” – Tay sĩ quan lái xe hô lên: “Ai cũng được! Lập tức lên xe!!”
Xe buýt dần khởi động, Mông Phong liền bước tới, túm lấy áo Tiêu Vũ đẩy anh ta tọt vào xe, sau đó vỗ vỗ cánh cửa, hai ngón tay vung lên trước trán làm một động tác chào.
Tiêu Vũ thở hồng hộc ngoái đầu nhìn lại, Thôi Tiểu Khôn phất tay chào tạm biệt anh ta.
“Bảo trọng!” – Tiêu Vũ hô lớn.
Lưu Nghiễn gật gật đầu, gào với theo: “Ráng cẩn thận!!”
Phút chốc tiếng súng nổ lên như nã pháo, xe buýt chạy khỏi khuôn viên trường, vài tay cảnh sát vũ trang chạy tới quát to: “Lùi lại phía sau đi! Đừng chen chúc ở đây!!”
Mông Phong bị xô đẩy vẫn không quên che chở cho Lưu Nghiễn đứng sau lưng, bất chấp kêu lên: “Cho tôi mượn cây súng lục!!”
“Điên rồi à! Cậu sinh viên! Lập tức chạy tới trường học đứng chờ xe buýt đến đón ngay!!” – Tay cảnh sát kia hô – “Không thể cho cậu mượn súng chơi được!!”
Mông Phong phản bác: “Tôi không phải sinh viên, có giấy chứng nhận đây, vừa mới xuất ngũ…”
Tay cảnh sát vũ trang không nói hai lời, đem cả đám lùa vào giảng đường, bên trong còn có cả ngàn sinh viên chưa được đưa đi sơ tán.
Ở lầu trên giảng đường, bộ đội chiếm cứ chỗ cao, đặt súng tiểu liên và súng bắn tỉa trên cửa sổ phòng học, nhắm tới phía xa liên tục xả súng.
“Làm sao giờ?” – Thôi Tiểu Khôn run rẩy không ngừng, lắp bắp hỏi.
Mông Phong phán: “Cậu cứ tiếp tục chơi PSP đi.”
Thôi Tiểu Khôn thảm thiết rú lên: “Đừng có giỡn chơi!”
Lưu Nghiễn phá lên cười ha hả, chuyện tới nước này rồi thì chẳng còn gì phải sợ nữa.
Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng súng tiểu liên bắn phá, lại có người đang nâng những sinh viên bị cắn vào trong sảnh trường né đạn.
“Chỗ này không an toàn nữa.” – Lưu Nghiễn nói.
Mông Phong ngẩng đầu quan sát: “Anh lên đó xem thử.”
Lưu Nghiễn lại nói: “Để em đi cùng, Tiểu Khôn cứ chờ ở dưới này.”
Dù có cho Thôi Tiểu Khôn gan cọp cũng không dám đứng chờ một mình, thế là cả ba cùng men theo cầu thang chạy lên tầng hai.
Trên đó có một đội binh lính đứng xếp thành hàng ngang theo dãy cửa sổ hành lang, hẳn là lực lượng quân nhân được điều động cấp tốc để giải quyết sự cố.
“Sinh viên xuống dưới! Không được lên đây!!” – Một tay trung sĩ quát về phía họ.
“Ừm.” – Mông Phong nheo nheo mắt, hỏi: “Chỉ ăn thịt người, sao vậy chứ?”
Lưu Nghiễn nhún vai, hai người đang ngồi dựa vào đuôi xe, cùng sóng vai nhấp nháp bữa tối đơn giản, lẳng lặng ngắm nhìn bóng đêm.
Trong đầu Lưu Nghiễn bỗng nhiên nảy lên một ý nghĩ, nếu loại bệnh dịch này khiến loài người diệt vong thì thiên nhiên vẫn hệt như cũ. Gió thổi nắng lên, mưa rơi cây cối tươi tốt, có lẽ thiên nhiên chẳng bị biến đổi quá nhiều, có chăng thì, khí quyển sẽ trở nên trong sạch hơn hẳn.
Lưu Nghiễn lắc đầu cười khổ, Mông Phong hỏi: “Em đang nghĩ gì đấy?”
Lưu Nghiễn đáp: “Đang suy xét xem sự việc lần này, có chỗ nào tốt, chỗ nào xấu.”
Mông Phong nói: “Chuyện có lợi ấy à, thì không cần phải vắt óc kiếm tiền mua nhà, cũng chẳng phải nơm nớp dòm ngó sắc mặt của thằng cha quản lý, lại càng chả cần mỗi ngày gõ cửa nhà người ta rồi trưng bộ mặt thảm thương để bán bảo hiểm…”
Lưu Nghiễn cười ra tiếng, Mông Phong nhìn cậu, lại hỏi: “Buồn cười lắm à? Chắc là đối với em mà nói, mọi chuyện đều thật xúi quẩy chứ gì? Chỉ còn một năm nữa là em tốt nghiệp rồi, phen này thì bài vở dở dang, ôi chàng thạc sĩ tương lai…”
Lưu Nghiễn tiếp lời: “Ừ ha? Cả bằng tốt nghiệp cũng không lấy được nữa, em đoán là đám đàn em bị rớt môn chắc đang tìm vui trong nỗi buồn đây? Dẫu vậy, ít nhất thì tụi mình lại được ở bên nhau, em còn tưởng rằng cả đời này sẽ không gặp lại anh nữa cơ.”
Mông Phong giận dỗi: “Em xạo sự vừa thôi.”
Lưu Nghiễn đường hoàng đáp: “Có đâu, em nói thật mà, thề luôn. Ít nhiều gì cũng nhờ có anh, không thì em đã tiêu rồi.”
Mông Phong thản nhiên nói: “Trước kia anh vẫn muốn làm rất nhiều chuyện cho em, chỉ là chưa có cơ hội mà thôi.”
Lưu Nghiễn hùa theo: “Khi có cơ hội rồi thì anh tỏ ra rất là hấp dẫn nha, anh thật sự không hợp cái trò bán bảo hiểm chút nào. Chuẩn bị đi làm anh hùng là vừa.”
Mông Phong hỏi lại: “Em thích anh hùng à? Hối hận hồi xưa trót dại để anh hùng ra đi chưa?”
Lưu Nghiễn đáp: “Em không quan trọng việc anh có làm anh hùng hay không, thật ra em vẫn rất…”
Mông Phong tò mò: “Rất gì nào?”
Lưu Nghiễn làm thinh không hé lời, Mông Phong liền gặng hỏi: “Rất cái gì? Này cậu thạc sĩ Lưu Nghiễn, nói tiếp đi chứ.”
Lưu Nghiễn hơi chút cáu kỉnh thốt: “Thích anh đó! Là tự anh bỏ đi trước đấy chứ, anh đi được một lần, nhưng em chắc chắn không để anh bỏ đi lần hai đâu, lúc sư huynh nhường cho em đi sơ tán, không phải em vẫn nhảy xuống theo anh đó sao?”
Mông Phong thủ thỉ: “Anh cũng còn thích em lắm. Hiện giờ em cần đến anh, cuối cùng mới chịu nói thật đấy nhỉ?”
Lưu Nghiễn cười gian xảo mà rằng: “Bậy nào, câu vừa rồi là em nói chơi thôi.”
Mông Phong ngó Lưu Nghiễn một hồi, rồi sau đó tỉnh bơ đáp: “Ừa, anh cũng hùa theo chơi thôi.”
Mông Phong mở cửa bên ghế phó lái, hệt như một quý ông lễ độ mời Lưu Nghiễn lên xe, sau đó bật thẳng ngón giữa tay trái chỉa vào cậu (là thế này này:凸 nguyên văn trong raw đấy =]]),rồi te te ngồi vào ghế lái, khởi động xe.
Mấy người kia cũng đã ăn xong rồi, đang ngồi ven đường nghỉ ngơi, Mông Phong bóp còi vài tiếng, họ lục tục lên xe, Mông Phong quay đầu xe chạy xuống quốc lộ, bên giao lộ cắm thẳng một bảng chỉ đường: Dụ trấn 8km.
“Làm theo lời anh ta nói sao?” – Lưu Nghiễn hỏi.
Mông Phong tự nhiên hiểu được ý tứ của Lưu Nghiễn là: Đi đến chỗ mà Lý Tung đã dặn dò trước khi chia tay.
“Thử vận may xem.” – Mông Phong đáp – “Còn hơn đi loanh quanh không có mục đích, chưa nói đến thức ăn nước uống, xăng xe cũng là cả vấn đề, sẽ có lúc cạn bình thôi. Anh là bộ đội đặc chủng chớ đâu phải thần đèn Ả Rập, tất nhiên phải tìm chốn nương tựa rồi.”
Lưu Nghiễn soi mói: “Gọi là thần đèn của Aladin, không phải thần đèn Ả Rập…”
Mông Phong tức tối: “Này, em không bắt bẻ anh thì chết đấy à?!”
Lưu Nghiễn phá lên cười, lấy ra một quyển sổ ghi chép.
Ngày 12 tháng 8 năm 2012, đại dịch zombie ở thành phố Z và thành phố S lần lượt bùng nổ, không biết bao nhiêu người có thể sống sót.
Tôi và Mông Phong mang theo bạn gái của Lý Tung là Lâm Thiến Thư, thêm đứa bạn cùng phòng Thôi Tiểu Khôn, với thím Vu làm trong căn tin trường học, tất cả trốn thoát thành công.
Đồ ăn và thức uống trên xe đủ cho năm người dùng khoảng chục ngày.
Tôi nhìn thấy đích đến phía trước là một nhà xưởng dựng ở thôn nhỏ, gần sát ven đường, hy vọng rằng hết thảy đều thuận lợi, trước mắt còn chưa có tình huống tiến triển mới nào của bọn zombie, mạng di động cùng với internet vào lúc chín giờ sáng nay đã hoàn toàn gián đoạn, chỗ nào cũng bị cúp điện.
Radio đang thông báo tình hình dịch bệnh ở các nơi, trên thực tế, những gì chúng tôi chứng kiến nghiêm trọng hơn rất nhiều so với tình trạng trên radio.
Mông Phong cho dừng xe, Lưu Nghiễn cất sổ ghi chép vào.
“Ai ra mặt đây?” – Lưu Nghiễn hỏi.
Mông Phong bảo: “Em, tiểu Thư và thím Vu.”
Lưu Nghiễn chậm rãi gật đầu, Mông Phong định đi mở cửa xe, Lưu Nghiễn lại nhìn chú mục vào nhà xưởng sáng đèn ở đằng xa, mở miệng nói:
“Em thấy bây giờ vào đó chào hỏi chưa phải lúc.”
Mông Phong hoãn động tác, Lưu Nghiễn tiếp lời: “Tôi đề nghị mọi người cứ ngủ trên xe một đêm, mai trời sáng hẵng qua đó.”
“Trong quyển “Sổ tay sinh tồn trong đại dịch Zombie” có nói, ban ngày an toàn hơn ban đêm rất nhiều. Huống chi bây giờ mà tới đó, tự nhiên phá ngang giấc ngủ của họ, không ổn chút nào.”
Mông Phong suy xét: “Cũng hợp lý, vậy nghe lời em.”
Hắn cho xe chạy đến lùm cỏ ven đường, chọn một góc thuận lợi để có thể khởi động xe chạy đi trong mọi tình huống. Đôi mắt Lâm Thiến Thư vẫn đỏ hồng, cô không nói một lời, Thôi Tiểu Khôn thì nhỏ nhẹ an ủi bên cạnh.
Mông Phong tắt đèn trần của xe, nghiêng mình ngả lên đùi của Lưu Nghiễn. Lưu Nghiễn nhận nhiệm vụ gác đêm, ai nấy đều tự chìm vào giấc ngủ. Đêm tĩnh lặng.
.
.
.
End #6.