2013

Chương 5 :

Ngày đăng: 06:52 19/04/20


#5. Bùng nổ… 



Làng Đại học thành phố S.



Cảnh sát đang phong tỏa hầu hết lối đi, mọi sinh viên dưới sự bảo vệ của lực lượng quân đội cấp tốc di tản theo từng nhóm. Nơi đây có tất thảy sáu trường đại học, chia làm hai khuôn viên Đông và Tây, là làng đại học có quy mô lớn nhất vùng Hoa Nam và cũng là nơi hội tụ nhiều trường đại học danh giá nhất.



Xe buýt của Học viện chính trị và pháp luật đã lên đường đi về phía Nam, đúng lúc chạy lướt qua xe của Lưu Nghiễn, cậu liền ngoái cổ ra dõi theo, thấy sinh viên trên xe rộn rã cười đùa, hào hứng như thể đang được đi picnic vậy.



Bên ngoài khu liên hợp ba trường đại học, một tay cảnh sát vũ trang chặn đầu xe của Lưu Nghiễn lại.



Lưu Nghiễn lập tức trình thẻ sinh viên ra, Mông Phong đang ngồi ở ghế lái thì tuyệt nhiên không lên tiếng, giao cho Lưu Nghiễn ra mặt trao đổi.



Lưu Nghiễn cất tiếng hỏi: “Tình huống bây giờ ra sao ạ?”



Cảnh sát cất tiếng: “Dịch chó dại bùng phát rồi, có bị thương gì không đấy chàng sinh viên? Nếu có thì lập tức đi kiểm tra, tiêm vắc xin phòng bệnh ngay.” – Nói xong thì đưa tay chỉ ra xa, chỗ đó có dựng mấy trại vô khuẩn.



Lưu Nghiễn đáp: “Không ạ, tụi em mới ở nhà chạy lên đây, chỗ này đang di tản sao? Khu tập trung ở đâu vậy?”



Tay cảnh sát nói: “Chỉ tạm thời cách ly những người khỏe mạnh thôi, đến doanh trại của quân đội Hoa Nam cách đây khoảng hai trăm cây. Giờ đi tìm viện trưởng của mấy cậu nhé, hướng dẫn viên và phía nhà trường sẽ sắp xếp chỗ cho, phải ngồi vào một xe buýt đã được khử trùng thống nhất. Còn cậu kia, lấy thẻ học sinh ra cho tôi xem nào?”



Mông Phong nghiêng người qua hỏi: “Chúng tôi có thể tự đi được không?”



Cảnh sát vươn tay ra, trên tay áo màu trắng dính một ít vết máu tím đen, nhìn về phía Mông Phong, chờ hắn trình thẻ sinh viên.



“Đây là anh họ của em” – Lưu Nghiễn vội giải thích – “Anh ấy sợ em không an toàn nên mới chở tới tận trường.”



Mông Phong móc giấy chứng nhận xuất ngũ ra, tay cảnh sát thấy hắn là quân nhân thì không kiểm tra gì nữa, khoát tay cho đi thẳng.



Lúc này Lưu Nghiễn mới bật radio lên.



Radio: [Mùa hè năm nay bệnh chó dại đột nhiên bùng phát, các ban ngành liên quan ra sức kêu gọi từng địa phương thực hiện tốt công tác ứng đối, khu vực dịch bệnh nặng cần tổ chức cách ly cho mọi người…]



Mông Phong làu bàu: “Căn bản chả phải bệnh chó dại gì sất, toàn là nói điêu.”



Lưu Nghiễn nhận xét: “Giờ đã cho cách ly những người khỏe mạnh ra rồi, xem ra so với dịch SARS mấy năm trước nghiêm trọng hơn rất nhiều.”



Mông Phong tiếp lời: “Nghe nói dịch SARS hồi đó cũng rất nghiêm trọng, chẳng qua báo cáo lấp liếm không ít số lượng người bệnh…”



Radio: [Nhân dân cả nước vạn người một lòng, lãnh đạo trung ương…]



Lưu Nghiễn phì cười ra tiếng.



Radio: […đích thân tới khu dịch bệnh trọng điểm tại thành phố S để thăm bệnh nhân…]



Lưu Nghiễn lẩm bẩm tự hỏi: “Lãnh đạo tới khu dịch bệnh trọng điểm à?”



Mông Phong không nói gì thêm.



Mông Phong vẫn nhớ rõ lối đi trong trường, lúc này cũng có không ít sinh viên đang qua lại trong khuôn viên, hoàn toàn không biết cách thành phố Z khoảng mấy trăm cây số đã muốn trở thành địa ngục trần gian của bọn zombie cấu xé tàn sát.



Mông Phong cho xe dừng lại.



“Anh thấy không đáng tin lắm.” – Mông Phong đột nhiên nói – “Mới nãy anh đã bảo, tự chúng ta đi, đến doanh trại quân khu Nam Hoa xem thử thế nào.”



Lưu Nghiễn trầm mặc, trong bụng cũng hiểu được lời nói của Mông Phong là hợp lý, có điều…



“Nhưng chiếc xe này không phải của em.” – Lưu Nghiễn do dự đáp –“Thôi Tiểu Khôn là bạn thân của em, nếu xách xe người ta chạy đi luôn thì coi sao được? Anh bảo sao giờ?”



Mông Phong gật đầu, đánh xe vòng qua khúc cua rồi dừng lại dưới ký túc xá, Lưu Nghiễn đẩy bật cửa xe, chạy vội về phía ký túc xá, dưới lầu có dán một mũi tên báo hiệu thật lớn – “Sinh viên trở về gấp rút đến tập trung tại nhà thể thao.”



“Đi cùng em.” – Lưu Nghiễn nói.



“Còn đồ đạc sao đây?” – Mông Phong hỏi lại.



“Để đó tính sau! Mau lên!” – Lưu Nghiễn kéo Mông Phong lao vội đi, băng qua sân trường vắng vẻ tức tốc chạy về phía nhà thể thao.



Đó là một sân thể thao lớn, được vây kín xung quanh bởi các khán đài cao ngất sắp theo hình bầu dục, đủ sức chứa gần hai mươi ngàn sinh viên, hàng năm đến ngày thành lập trường hoặc hội diễn văn nghệ lớn đều được cử hành ở đây. Hiện tại trên sân đã phân ra từng khu vực riêng cho từng khoa, trên khán đài còn treo cả băng rôn.



Dưới cái nắng cháy da của mùa hè, sinh viên chịu trận đứng dưới sân tập trung chờ sơ tán, các nữ sinh thì bung dù che nắng, nghe nhạc giải trí, thỉnh thoảng còn nhỏ giọng tán chuyện cùng nhau.



Chiếc loa phóng thanh ở khán đài trung ương cứ cách năm phút đồng hồ thì lặp lại thông báo: [Các sinh viên hãy tự giác tuân thủ trật tự, sinh viên nào vừa trở về trước tiên đến chỗ chỉ đạo viên thuộc niên khóa của mình báo danh, rồi đến khu y tế tiêm ngừa vắc xin…]



Lưu Nghiễn tìm thấy khu vực tập hợp của nghiên cứu sinh, ở sân bóng rổ sát khán đài phía Đông, thế là vội vã cùng Mông Phong băng qua bên đó.



Hai người mồ hôi nhễ nhại chen chân vào sân bóng rổ, bên trong sinh viên ngồi chật ních, hơi lạnh từ máy điều hòa trung tâm thổi phà phà vào mặt.



“Lưu Nghiễn!” – Thôi Tiểu Khôn ngồi một bên vội hô lên – “Cám ơn trời đất, cuối cùng chú cũng chịu trở lại rồi!!”



Lưu Nghiễn nhẹ nhàng thở phào, tiến tới ôm mừng cùng Thôi Tiểu Khôn.
Lưu Nghiễn lập tức kêu lên: “Đừng chạm vào thầy ấy!!”



Mông Phong nhất thời ý thức được chuyện đang xảy ra, nhẹ nhàng lách sang, tung người phi một đá trúng ngay hông ông ta, người xung quanh lập tức rối rít hét to, ông thầy thể dục bị Mông Phong đạp một cái bay thẳng ra ngoài, ngã xoài ra đất, ông ta lồm cồm bò dậy, một cậu sinh viên đang định tiến lên đỡ thì bị ông ta vồ lấy, cắn ngay vào cổ.



Máu tươi bắn tung tóe, vô số nữ sinh có mặt tại đó thét toáng hãi hùng, những kẻ yếu tim chết ngất tại chỗ.



Lưu Nghiễn hít mạnh hai phát, lập tức quát: “Thôi Tiểu Khôn! Thằng khỉ kia!!!!! Chết dí chỗ nào rồi hả!!”



Trong sân bóng rổ xảy ra sự hỗn loạn chưa từng có, ở trong góc lại truyền đến một tiếng gào như xé phổi.



Một gã sinh viên bị cảm nắng vừa tỉnh lại, đụng người là cắn, Lưu Nghiễn muốn đi qua xem tình hình lại bị Mông Phong nắm chặt cổ tay, kéo tới trước người ôm trọn, ghé vào tai cậu lớn giọng kêu: “Đi ngay!”



“Không có xe.” – Lưu Nghiễn nói – “Đi đâu bây giờ?”



Mông Phong quát: “Chuyện đó tính sau! Mau lên!”



Lưu Nghiễn hoảng hốt quét mắt nhìn quanh, chợt thấy Thôi Tiểu Khôn đứng ở một góc, đúng thật là dở cười dở mếu.



Thôi Tiểu Khôn đeo tai nghe, vặn âm lớn nhất mải mê chơi PSP, bất thình lình bị một bàn tay túm lấy, Lưu Nghiễn vừa bực mình vừa buồn cười hét to: “Chạy mau đi! Chết người bây giờ!!”



Thôi Tiểu Khôn kinh hoảng kêu lên: “Chuyện gì xảy ra!?!”



Lưu Nghiễn quên rằng trong sân bóng rổ đang chật ních những người, cậu vừa hét lên như vậy tức khắc nổ tung, gần ba bốn ngàn người thi nhau gào thét điên cuồng, chen nhau chạy thục mạng ra cửa thoát.



Tại cửa ra người người chen chúc như thủy triều, không biết bao nhiêu kẻ giẫm đạp lên nhau, đâu đâu cũng là máu, chiếc loa phóng thanh lớn tiếng kêu gọi sinh viên phải bình tĩnh. Cánh cửa sâu bên trong sân bóng rổ chợt mở ra, thầy hiệu phó bước vào, hét lớn: “Đừng hoảng hốt! Rốt cuộc có chuyện gì! Đừng có hoảng hốt như thế!!”



Cửa lớn đã bị chen chật cứng, Mông Phong quay đầu ngó lại, ra hiệu cho Lưu Nghiễn và Thôi Tiểu Khôn đi theo hắn, ba người cùng vọt vào hành lang sau lưng thầy hiệu phó.



Các thầy chủ nhiệm khoa kinh ngạc không rõ chuyện gì, Mông Phong kéo theo hai người lao vào trong hành lang, tiện thể túm luôn áo của thầy hiệu phó lôi ông ngược trở lại, quăng xuống đất, rồi cùng với Lưu Nghiễn đứng hai bên cánh cửa, dùng sức đóng chặt lại.



Trong khoảnh khắc cánh cửa khép lại, thầy thể dục đã biến thành zombie hung hãn đánh tới, rầm một tiếng bị chắn lại đằng sau cửa.



Máu tươi phọt ra từ khe cửa, bắn đầy mặt thầy hiệu phó.



Lưu Nghiễn đập vỡ hộp chữa cháy, lấy cây búa chận mạnh cánh cửa lại, Mông Phong nói: “Chạy theo lối thoát hiểm! Mau lên!”



“Các thầy…” – Lưu Nghiễn thở đứt hơi, nói với các thầy chủ nhiệm khoa.



“Không còn thời gian, đừng ở đó giải thích nữa!!” – Mông Phong hét lớn.



Thôi Tiểu Khôn phát hoảng đến độ ngu người, gật đầu như bằm tỏi, lắp bắp nói: “Thưa thầy… tạm biệt.”



Lưu Nghiễn và Thôi Tiểu Khôn bám gót Mông Phong, dọc theo lối thoát hiểm trốn ra khỏi sân bóng rổ.



Thôi Tiểu Khôn kêu: “Trời đất ơi…”



Thôi Tiểu Khôn rú: “Hự…hự…Ông trời ơi…”



Thôi Tiểu Khôn gào: “Thánh thần ơi…”



Lưu Nghiễn gắt lên: “Thôi Tiểu Khôn chú tốt nhất ngậm cái miệng lại ngay, lúc chạy mới không bị hao sức…”



Mông Phong cắt lời: “Cả hai người… đừng nói nữa coi.”



Thôi Tiểu Khôn kêu hoảng: “Ba má tôi… không được, tôi phải về tìm ba má..”



“Đừng có điên!” – Mông Phong và Lưu Nghiễn đồng thanh quát.



Thôi Tiểu Khôn giật bắn mình, không dám hó hé gì nữa, trước mặt chỗ nào cũng có sinh viên đang chạy trốn, cơn bão zombie bùng lên từ sân bóng rổ ngay trung tâm nhà thể thao, cửa kính bị đập vỡ vụn, ô dù, sách vở, giày dép rơi rớt la liệt, ở trong sân càng lúc càng có nhiều sinh viên bị say nắng dần tỉnh dậy, biến thành zombie, rượt đuổi cắn xé bạn học.



Máu tươi nhuộm đỏ hơn một nửa khán đài, hết thảy mọi người đều bị dọa phát điên, Mông Phong đẩy cửa, theo mặt sau của sân bóng rổ đi ra.



“Tôi đi khám thính xung quanh trước đã.” – Mông Phong dặn dò – “Các cậu phải thật cẩn thận, đừng tạo ra tiếng động gì quá lớn.”



Mông Phong đi ra từng bước, bỗng nhiên từ không trung truyền tới tiếng loa của trực thăng: “Theo chỉ lệnh của quân đội Hoa Nam, các sinh viên tự giác tập hợp ở cửa số Năm của trường học! Lập tức sơ tán!”



Quân đội rốt cuộc đã đến.



Mông Phong bèn hỏi: “Đi theo họ chứ?”



Lưu Nghiễn miễn cưỡng gật đầu, ba người chạy khỏi nhà thể thao, hướng thẳng tới phía trường học.



.



.



.