...

Chương 4 : Đạp Dưới Chân.

Ngày đăng: 23:42 19/02/21

Thế nhưng, chưa để mọi người ở đây kịp phản ứng thì 'vèo' một tiếng. Một cái túi rác đã trực tiếp bay tới đâm thẳng vào đầu của một cái thiếu niên trong đó. Đem hắn đập văng vào trên bức tường, bất tỉnh nhân sự.
Mà thấy vậy, ba cái thiếu niên còn lại cũng đều đồng loạt đưa mắt nhìn về phía sâu trong hẻm nhỏ. Chỉ thấy lúc này, từ trong bóng ma đã xuất hiện một thân ảnh nhỏ gầy cao tầm 1m75. Trên người mặc áo thun trắng rộng phùng phình đã phai màu dính đầy bùn đất. Cùng với một chiếc quần cộc màu đen. Chân lại mang một đôi dép lê, tổ hợp kỳ dị không gì ra gì.
Theo người đến dần dần hiện ra dưới ánh đèn mờ mờ, mọi người ở đây rốt cuộc cũng thấy rõ được. Thì ra bóng người này là một cái thiếu niên tuổi chừng 15 nhưng lại đẹp đến...nhân thần cộng phẫn.
Gương mặt hơi mang phương hướng trẻ con với hai cái má bánh bao phình phình trông vô cùng đáng yêu. Đôi mắt tròn tròn hắc bạch phân minh, sáng chói mà có thần. Dưới mi mắt phải là một viên lệ chí màu đỏ tươi. Ở giữa sự ngây thơ lại đan xen một chút liêu nhân. Khoả khỏa chính là một cái em trai nhà bên.
Nhất là lúc này đây, hắn là đang mở to đôi mắt sáng quắc như đèn pha ô tô của mình, nhìn chằm chằm vào ba cái thiếu niên kia mà chẹp chẹp miệng. Mặc dù là mặt mũi dơ bẩn, yếu ớt bất kham nhưng lại khiến cho người ta sinh lòng thương tiếc. Đáng yêu đến muốn mệnh!
Thế nhưng, không biết vì sao. Ba cái thiếu niên lúc này mặc dù cũng là kinh diễm tràn trề. Nhưng bất tri bất giác lại bị ánh mắt của Dịch Thuỷ Hàn làm cho cả người khó chịu. Bọn họ có cảm giác, ánh mắt của hắn khi nhìn bọn họ, giống như là nhìn...đồ ăn?
"Thì ra là mày sao? Ở đó giả thần giả quỷ để làm gì? Là muốn ăn đánh nữa hay sao?"
"Khặc khặc, ban nãy bởi vì quá tối nên không nhìn rõ. Hiện tại mới phát hiện ra được, cái tên yếu đuối này bộ dạng đúng là quá đẹp a. Nếu không...chúng ta liền đem hắn cho...khà khà..."
"........."
Đối với sự xuất hiện của Dịch Thuỷ Hàn, mấy cái thiếu niên liền lập tức trở nên không đứng đắn lên. Ngay cả người anh em vừa bị đập ngất của mình cũng đều ném ra sau đầu. Hứng thú đối với Cẩn Băng cũng đều trở nên thiếu thiếu.
Thế nhưng, lúc này, Cẩn Băng cũng đã từ trong kinh diễm sực tỉnh lại. Mắt thấy ba cái thiếu niên này muốn tai họa Dịch Thuỷ Hàn, cô liền vội vàng hướng về phía hắn nhíu mày hô :"Đệ đệ, ngươi mau mau chạy đi a! Bọn họ sẽ thương t..."
Nhưng là, chưa kịp để cho Cẩn Băng nói dứt câu, chỉ thấy Dịch Thuỷ Hàn bỗng dưng lại động. Trong giây lát đã đi đến bên cạnh của ba cái thiếu niên, nhấc chân liền đem người đứng gần mình nhất cho đá bay. Nhấc tay lại nắm lấy cánh tay của một cái thiếu niên khác bẻ ngược ra sau. Đem hắn giam cầm lại rồi lại bồi cho một cước ngã lăn ra đất.
"A...đau...đau..."
Nhìn thấy hai người phe mình cứ thế liền bị đánh ngã. Thiếu niên duy nhất còn sót lại cũng nhanh chóng rơi vào trong hoảng loạn. Nhưng cuối cùng, hắn cũng liền hít sâu vào một hơi, giơ lên nắm đấm lao về phía Dịch Thuỷ Hàn.
"Đi chết!!!!"
Thế nhưng, ngay cả một sợi tóc của Dịch Thuỷ Hàn cũng chưa kịp chạm vào thì trên lưng của hắn đã bị người bồi cho một cước nằm sấp xuống đất. Mà theo sau lưng của hắn nhìn lại, chỉ thấy Cẩn Băng lúc này là đang nhàn nhạt thu hồi lại chân.
Nhưng là, chưa kịp để cho thiếu niên ngồi dậy thì một đôi bàn chân mang dép lê liền xuất hiện ở trong tầm mắt của hắn. Chỉ thấy lúc này, một bàn chân đó bỗng dưng lại từ từ giơ lên. Sau đó hung ác giẫm lên trên mặt của hắn, tàn nhẫn ma sát qua lại. Khiến cho gương mặt của hắn cũng bị đè biến dạng, cà vào trên nền đất đến phá da tróc thịt.
"Aaaa...mau dừng tay a... Khốn kiếp...Thằng chó...$#%€¥£¢βα$#!?&%......"
Mà nghe thấy tiếng mắng chửi của thiếu niên, Dịch Thuỷ Hàn liền có điểm phiền chán mà dời chân. Đổi thành dẫm lên trên bàn tay đang vùng vẫy kia của hắn. Khiến cho nó phát ra từng tiếng răng rắc gãy vỡ nối tiếp nhau.
Mắt thấy mắng chửi vô dụng, thiếu niên rốt cuộc cũng hoàn toàn hỏng mất mà vội vàng khóc lóc xin tha :"Hu hu, đại ca a, tha cho ta đi a..."
[ Ký chủ, ngươi tại sao lại phải đem hắn đè xuống đất mà chà tới chà lui như vậy a? ] Càng nhìn, hệ thống liền càng thêm không hiểu mà hỏi.
"A, là cha của ta dạy nha. Ông nói rằng, nếu muốn đánh bại một người, ngươi nhất định phải đem hắn đè xuống đất ma sát!"
[.........] Nó có cảm giác, ký chủ dường như là đã hiểu nhầm nghĩa của câu nói này rồi thì phải.
Cầu xin cả buổi cũng không thấy Dịch Thuỷ Hàn có một tia động dung nào. Thiếu niên liền lập tức linh quan chợt lóe mà nói ra :"Đại...đại ca, ngươi tha cho ta đi a. Tiền của ta, tất cả đều cho ngươi hết."
[ Đinh, Vương Bằng, Kim Đại Phong, Lý Thanh đối với ký chủ sinh ra vô tận hối hận. Điểm danh vọng +600.]
[ Đinh, Vương Bằng bị ký chủ 'chà đạp' đến nghi ngờ nhân sinh. Điểm danh vọng +700.]
[ Đinh, Vương Bằng...]
Lúc này, trong đầu của Dịch Thuỷ Hàn đã liên tục bạo kích ra một đám thông báo. Phiền đến mức hắn trực tiếp đem hệ thống che chắn rớt. Bây giờ, thế giới của hắn rốt cuộc mới được yên tĩnh lại.
"Thôi, rốt cuộc vẫn là diệt cỏ tận gốc thì vẫn hơn." Nghĩ nghĩ, Dịch Thuỷ Hàn liền làm ra quyết định này.
**Tiểu kịch trường ( By bạn LootByMind tặng cho Nhóc nhé, Nhóc edit lại xíu xiu thôi ):
--Một vị công tử nào đó: Ta có tiền, ngươi có không ?
--Dịch Thủy Hàn: Lão bà của ta không thiếu tiền.
--Vị công tử đó: Ta có quyền, ngươi có gì?
--Dịch Thủy Hàn: Lão bà của ta quyền khống thiên hạ.
--Vị công tử đó (Tuyệt vọng): Cái gì cũng lão bà ngươi, ngươi có còn là đàn ông hay không vậy? Rốt cuộc thì ngươi có thứ gì?
--Dịch Thủy Hàn: Ta có lão bà của ta a.
--Vị công tử nào đó: triệt để sụp đổ.