40 Ngày Kết Hôn

Chương 56 : Ngày thứ bốn mươi

Ngày đăng: 15:43 19/04/20


Hai ngày ở Hải Nam, khởi đầu khá thuận lời, quá trình lại chấn động tâm can. Dù là thế, Vân Thường cũng khá lưu luyến nơi này.



Phong cảnh tuyệt đẹp, hoàn cảnh dễ chịu, có lẽ sau này có thời gian có thể ở đây lâu dài. Nhưng cuộc sống bình tĩnh chỉ là tạm thời, sau khi kết hôn với Lục Diệp, cô đã biết điều đó.



Sáng sớm hôm sau, Vân Thường và Lục Diệp dậy từ sớm, ăn sáng xong đi thẳng ra sân bay.



Dọc đường đi Vân Thường khá kích động, cô chưa từng đi qua căn cứ quân đội, hễ nghĩ đến sắp lập tức được thấy nơi sinh hoạt trường kỳ của Lục Diệp là cô lại không ức chế được kích động.



Quân nhân, hai chữ hễ nhắc tới là khiến người ta không kềm được sùng bái. Vân Thường xoắn vạt áo, tim đập thình thịch không ngừng.



Họ chỉ ngồi máy bay hơn một tiếng là tới nơi. Lục Diệp nói chỗ họ ở nằm trong núi, có điều không cần lo, đến chừng đó sẽ có người tới đón họ.



Quả nhiên vừa ra phi trường thì thấy hai người đàn ông mặt quân phục màu xanh lá cây sẫm.



Hai người thấy Lục Diệp lập tức sáng mắt, sải bước tới, dập gót chào anh. Quay sang Vân Thường lại kêu một tiếng chị dâu giòn giã.



Vân Thường còn không quen với lối xưng hô như vậy, mặt hơi đỏ lên song vẫn gật đầu đáp lại.



Lục Diệp nhìn có vẻ rất quen thuộc hai người này, hỏi tình huống trong bộ đội vài câu, lại khích lệ bọn họ liền quay sang hỏi cảm giác của Vân Thường.



Khắp nơi đều là núi, chuyển biến như vậy quả thật rất lớn, anh sợ Vân Thường không thích nghi được.



May mà Vân Thường không có chỗ nào khó ở, Lục Diệp cũng thoáng yên tâm.



Vượt qua một đoạn đường tương đối bằng phẳng, xe trực tiếp leo lên đường núi. Lối đi nhỏ hẹp chỉ cho một chiếc xe đi qua, bên dưới là vực sâu không đáy, tuy xe lái cực kỳ vững vàng nhưng cũng khiến Vân Thường tim đập chân run.



Cô chưa từng đi qua đường núi, giờ bỗng cảm thấy váng đầu, đành nhắm chặt mắt không dám liếc nhìn ra ngoài.



Lục Diệp thấy thế vội vàng ôm Vân Thường vô lòng mình, vừa vỗ lưng cô vừa thì thầm bên tai cô không biết nói cái gì.



Hai người lính ngồi đằng trước nhìn qua kiếng chiếu hậu thấy thế tức thì nhe răng cười, trong mắt toàn là cười cợt.



Thiếu tá Lục thật là may mắn, chị dâu bọn họ đẹp thật đó! Không biết chừng nào họ mới cưới được vợ đây. Hai người nhìn nhau, đều phát hiện trong mắt đối phương toàn là hâm mộ thật sâu.




Vì thế họ đều cảm kích, càng thêm thân thiết với Vân Thường.



Tiễn mấy chị dâu đi thì đã gần giữa trưa. Vân Thường làm cơm chiên trứng đơn giản, cùng Lục Diệp ăn vội vàng xong bữa, lại bị Lục Diệp kéo đi báo cáo.



Trình tự báo cáo trong quân đội không hề rườm rà, chỉ là Lục Diệp dẫn cô đi gặp vài sĩ quan cấp cao tốn không ít thời gian, mãi đến gần tối mới về nhà.



Vừa mới về tới, mấy người phụ nữ ban sáng lại tới, biết ngày đầu tiên Vân Thường có rất nhiều việc phải làm nên không ngồi lâu, chỉ tặng vài món ăn là đi.



Nhờ đó Vân Thường đỡ tốn công làm cơm tối, cô chỉ cảm thấy ấm lòng.



Lúc cô ở ngoài, chứng kiến đều là lòng người hiểm ác, mà ở đây, được chiếu cố khắp nơi, chênh lệch thật sự quá lớn.



Buổi tối hai người tắm rửa nhanh gọn liền lên giường nằm. Ngày mai Lục Diệp phải quay lại trong quân, mà Vân Thường cũng cẩn thích nghi với sinh hoạt khác trước.



Lục Diệp vẫn còn chưa yên tâm, chỉ có thể ôm Vân Thường, nói cho cô nghe mọi chuyện một lượt, dặn cô có chuyện gì nhất định phải nói với anh.



Dù tính Vân Thường dễ chịu cũng bị tiếng lải nhải của anh làm bực mình, đành túm lỗ tai anh, tỏ ý mình biết rồi.



“Vân Thường, không quen phải nói với anh.”



“Biết rồi.” Vân Thường đã bắt đầu buồn ngủ, giọng mũi cực nặng, Lục Diệp thấy thế cũng không nói nữa, thận trọng ôm cô, kéo chăn cho cô.



Ban đêm trên núi lạnh, đừng để bị cảm.



Người Lục Diệp nóng, Vân Thường bị anh ôm đổ mồ hôi, nhưng vẫn không đẩy anh ra.



Không có gì mà không thích nghi được cả, cũng không phải chưa tịch mịch bao giờ. Lúc mắt không thấy cô còn chống chọi được, còn cái gì không vượt qua được.



Huống chi, Vân Thường cảm thụ tiếng tim đập mạnh mẽ bên tai, khóe môi hơi cong lên.



Ở đâu có anh nơi đó là nhà.