40 Ngày Kết Hôn

Chương 57 : Phiên ngoại 1

Ngày đăng: 15:44 19/04/20


Lục phu nhân đến phát rầu với chuyện hôn nhân của con. Theo lý thuyết, con trai nhà mình dáng dấp khá, lại trẻ tuổi triển vọng, vừa mới ba mươi quân hàm đã thăng tới thiếu tá, bên cạnh hẳn là có cả tá con gái cho nó tuyển chọn.



Nhưng nhiều năm nay, bà chưa từng thấy bên người con xuất hiện một cô gái nào! Thật sự không có lấy một người! Dường như Lục Diệp là chất cách điện với phụ nữ ấy!



Hồi Lục Diệp hai mươi mấy, bà còn có thể tự an ủi mình, tuổi con còn trẻ, chờ xem xem, nói không chừng đến thời điểm duyên phận nó tự tới. Nhưng mà chờ một lần chờ thật nhiều năm.



Mắt thấy cháu nội của đám chị em chung quanh biết đi mua xì dầu luôn rồi, con bà còn chưa thấy bóng dáng cô gái nào bên cạnh! Quá tệ đi? Bà còn muốn làm bà nội, bồng cháu đấy!



Lục phu nhân nóng ruột, liền thừa dịp Lục Diệp nghỉ phép sắp xếp cho anh đi xem mắt, cho anh gặp các cô gái đủ loại hình. Nhiều kiểu như thế, cũng có một kiểu nó thích chứ!



Song kết quả khiến bà hận không thể bổ đầu Lục Diệp ra, xem trong óc con trừ quân đội ra còn chứa cái gì.



Một người cũng không vừa mắt! Không, căn bản không phải là vấn đề vừa mắt hay không vừa mắt! Mà là nó không thèm nhìn! Sắp xếp xem mặt thì đi, nhưng đi đến nơi cứ ngồi ỳ ra đó ăn thì làm gì?!



Lục phu nhân tức muốn khóc, mấy cô bé vốn đã e dè, đi xem mắt càng thẹn thùng, lúc này cần đàn ông tới thay đổi không khí, nhưng con trai bà khen ngược, con gái nhà người ta nói chuyện với nó nó cứ lờ đi!



Trong mắt ngoài ăn ra chẳng có gì khác nữa, lần nào xem mắt không giống khúc gỗ thì cũng giống cái thùng cơm!



Mấy năm nay, số lần Lục Diệp xem mắt dùng máy tính bấm cũng không đếm hết! Thế mà một chút lửa cũng không thấy xẹt ra!



Lục phu nhân nóng ruột xoay mòng mòng nhưng cũng không làm được gì Lục Diệp. Nói tới là về quân đội thì làm sao giờ?



Hôm đó, Lục phu nhân lái xe ra ngoại ô đi dạo. Bà mù đường hết chỗ chê, bình thường căn bản thượng tướng Lục không cho phép bà tự lái xe.



Khổ nỗi tính Lục phu nhân hoạt bát, hở ra là lén lút lái xe đi, thượng tướng Lục lơ đãng một cái liền đánh mất bà xã nhà mình.



Kết quả đúng là vẫn lạc đường, vòng vòng trong khu xóm nội thành mãi mà không tìm thấy đường. Lục phu nhân sốt ruột như kiến bò trên chảo, đành dừng xe bên lề đường, tự mình đi xuống hỏi thăm.




Bước ngoặt đến thật nhanh. Lúc Vân Thường bị Lục Diệp đè ra hôn trong phòng tắm, cô vừa sợ vừa thấp thỏm, hai tay bất giác muốn đẩy anh ra. Dù sao họ mới biết nhau có hai ngày, dù người đàn ông này đã là chồng cô trên pháp luật nhưng trực tiếp làm loại chuyện thân mật thế này cũng quá hoang đường đi.



Thế nhưng lúc hơi thở nóng bỏng của anh phả trên vành tai, trên cổ cô, Vân Thường bỗng phát hiện, mình không cách nào từ chối.



Có lẽ là chấp nhận số phận, cũng có lẽ là cảm kích Lục Diệp thu nhận cô ở thời điểm cô hoảng loạn bối rối, cô gần như ngoan ngoãn nghe anh bày bố.



May mà anh không thô bạo, rất quan tâm đến cảm giác của cô, khiến trái tim phiêu dạt bất an của Vân Thường thoáng yên ổn lại.



Tiếp đó, cuộc sống chung trở nên hài hòa mà đơn giản. Hai người đều ngầm hiểu không đề cập tới cách thức kết hợp xấu hổ của họ, trái lại cuộc sống cũng không tệ.



Lục Diệp không có khó tính như tưởng tượng, càng không khó xử cô. Vân Thường cảm thấy, đời này mình có được người đàn ông như thế cũng tính là may mắn trong bất hạnh.



Quỹ đạo sinh hoạt tiến tới từng bước, sống với Lục Diệp hơn mười ngày, tình cảm của Vân Thường với anh nảy sinh biến hóa long trời lở đất.



Anh rất tốt với cô, không chút so đo đòi hỏi phải nhận được báo đáp, tốt đến mức nửa đêm ngủ mơ cũng ước ao nghĩ được cách đền đáp anh.



Nhưng, cô không làm gì được, tất cả đều phủ một bóng xám mịt mờ khi mắt mất đi ánh sáng. Toàn thân từ trên xuống dưới chỉ còn một trái tim trọn vẹn, cô chỉ biết rửa tay thắp nhang, chân thành dâng cả trái tim mình cho anh.



Tiếp đó xảy ra rất nhiều chuyện, cô phát hiện mình mang thai, anh bị thương đưa vào bệnh viện… tin tức tốt xấu nối nhau mà đến. Có điều may mắn, anh vượt qua được, không bỏ lại cô và bé cưng của họ.



Cô còn cảm giác được anh quan tâm, có thể đích thân nói với anh, họ có bé cưng rồi.



Đại khái cuộc sống là thế. Luôn mang đến cho bạn mừng rỡ hoặc ngạc nhiên lúc bạn không ngờ nhất, ai cũng không biết giây sau sẽ phát sinh chuyện gì. Nhưng nếu có người như thế, anh ấy có thể cùng bạn ngắm mười dặm hoa Trường An, song sẽ không bị phồn hoa hút mắt, vẫn nhớ dắt tay bạn, đưa bạn về nhà.



Vân Thường ngồi trên giường há miệng nuốt cháo tổ yến Lục Diệp đút, mắt hạnh cong cong, khóe môi vểnh lên, đây đại khái là hạnh phúc có thể đi cùng suốt cuộc đời mình.