7 Ngày Ân Ái

Chương 119 :

Ngày đăng: 05:39 22/04/20


Sự ấm áp ở đầu vai thấm vào lòng nàng một cách lạ kỳ, như một sự trấn an đánh tan những uất ức trong lòng nàng.

Ánh mắt Tả Lăng Thần nhìn Hoắc Thiên Kình có thêm phần sắc bén… Trong nháy mắt, đột nhiên hiểu rõ điều gì đó.

Từ đầu đến cuối Hoắc Thiên Kình vẫn nhếch miệng, khóe môi gợi cảm khẽ động. Ánh mắt hờ hững đảo qua mắt của anh rồi rơi vào khuôn mặt đau thương trắng bệch của Úc Noãn Tâm, trầm giọng nói: "Noãn, nên về nhà rồi."

Hắn nói rất tự nhiên như là giọng điệu quan tâm của người thân…

Úc Noãn Tâm vô thức ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của hắn. Nàng không có thời gian để ý đến tại sao hắn lại tìm được nơi này. Có điều… từ gương mặt bình tĩnh kiên nghị của hắn không thấy có chút không vui cùng tức giận nào.

"Noãn Tâm…"

Tả Lăng Thần nhạy cảm nhận ra vẻ khác thường trong không khí. Khuôn mặt anh tuấn hiện lên vẻ bất an cùng khẩn trương. Anh lập tức kéo tay Úc Noãn Tâm lại, mang theo một sức mạnh cưỡng chế giống như là tranh cao thấp với Hoắc Thiên Kình, giọng điệu cương quyết cùng cứng rắn: "Hoắc Thiên Kình, anh buông tha cho Noãn Tâm đi, người mà anh hận chỉ là tôi mà thôi, bất cứ lúc nào anh cũng có thể lấy mạng của tôi!"

Đầu ngón tay của Úc Noãn Tâm nổi lên chút lạnh lẽo. Bàn tay đã từng khiến nàng cảm thấy vô cùng an toàn và ấm áp hôm nay lại khiến nàng muốn vùng vẫy thoát ra…

Dường như thái độ cứng rắn cùng giọng điệu cương quyết của anh không thể làm cho Hoắc Thiên Kình để ý tới. Trái lại, hắn dời mắt về phía Úc Noãn Tâm ở trong ngực, thậm chí không hề cưỡng ép mà lấy tay nàng từ trong tay Tả Lăng Thần ra, chỉ nhẹ giọng nói với nàng:

"Nếu em còn có lời muốn nói với hắn, tôi có thể đợi em trong xe."

Thái độ dịu dàng khác hẳn vẻ hờ hững thường ngày. Không có cưỡng ép, cũng không có mệnh lệnh, có chăng chỉ là sự quan tâm rõ ràng tới nàng.

"Tôi…"

"Noãn Tâm, trở lại bên cạnh anh đi." Tả Lăng Thần không muốn buông ra chút nào. Nội tâm của anh đang phát sinh sợ hãi, giống như là anh thực sự mất đi nàng, như là rong biển dần dần lan ra trong lòng anh.

"Cho anh thêm một cơ hội nữa, Noãn Tâm."

Lòng Úc Noãn Tâm bi thương…

"Noãn, tôi vào trong xe chờ em. Đừng lâu quá, nếu không sẽ cảm lạnh đó!" Giọng nói bình ổn của Hoắc Thiên Kình không có chút tức giận. Hắn thay đổi thái độ thường ngày mà trao quyền chủ động cho nàng.

Ngay khi hắn chuẩn bị xoay người đi thì cánh tay lập tức bị Úc Noãn Tâm kéo lại. Giống như… bắt lấy chiếc phao trong dòng nước…

"Không cần…" Ánh mắt nàng thản nhiên đảo qua đôi mắt dịu dàng của Hoắc Thiên Kình, ngay sau đó rơi vào vẻ mặt lo lắng của Tả Lăng Thần…

"Lăng Thần, thật ra mục đích hôm nay em đến tìm anh rất đơn giản, là muốn nói cho anh…" Nói đến đây, Úc Noãn Tâm nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay của Hoắc Thiên Kình. Đôi mắt sưng đỏ dường như tràn ngập vẻ ngây thơ chưa từng trải qua sự tẩy rửa của thế tục, không buồn cũng không vui: "Ngày cưới của em và Thiên Kình đã định rồi, đến lúc đó rất mong anh sẽ đến tham dự!"

Giọng của nàng lại khôi phục vẻ bình tĩnh cùng thản nhiên như trước. Phải nói là khi nàng nhìn thấy anh từ trong phòng ngủ bước ra thì nàng đã khôi phục vẻ bình tĩnh vốn có. Bởi vì… lòng đã hoàn toàn chết rồi. Nỗi đau tan nát sớm đã làm cho cả người nàng trở nên tê tái…

"Không, Noãn Tâm, em không thể gả cho hắn!"

Trái tim Tả Lăng Thần hoàn toàn bị móc ra, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi: "Cho dù em không tin tưởng anh, không yêu anh nữa thì tuyệt đối cũng không thể gả cho hắn!" Nói xong, ánh mắt của anh hung hăng nhìn vào khuôn mặt vẫn luôn mỉm cười của Hoắc Thiên Kình.

"Em đã quyết định rồi!" Giọng nói tĩnh lạnh của Úc Noãn Tâm tan vào trong bóng đêm, theo dòng không khí mà đập vào tim Tả Lăng Thần. Nàng lẳng lặng nhìn anh. Vẻ bình tĩnh như ánh trăng che phủ đôi má xinh đẹp của nàng. Từng câu từng chữ từ miệng nàng rơi ra…

"Lăng Thần, em thật sự hi vọng anh có thể hạnh phúc." Nàng nói xong, cụp đôi mi dài xuống, xoay người ngồi vào trong xe của Hoắc Thiên Kình.

"Noãn Tâm…" Tả Lăng Thần đau lòng khôn nguôi. Cả đời này anh chưa từng thống hận mình như vậy.

Hoắc Thiên Kình vẫn mỉm cười nhìn tất cả. Thấy Úc Noãn Tâm đã lên xe, ý cười trong mắt càng rõ ràng…
Khuôn mặt anh tuấn đột nhiên tới gần cùng những lời ái muội khiến lòng Úc Noãn Tâm ngẩn ra. Nàng vội vã quay mặt qua chỗ khác nhưng làm sao cũng không giấu được những hoảng loạn trong lòng. Khuôn mặt vốn tái nhợt cũng vì vậy mà trở nên đỏ ửng…

"Tôi, tôi không có…"

Nàng chỉ không quen hắn như vậy. Quan tâm chăm sóc như vương tử, dịu dàng như người tình, còn nữa… khuya như vậy, lẽ nào hắn không ngủ sao?

Trên đầu vang lên tiếng cười trầm thấp của hắn: "Phía Ưng Diêm có tiến triển mới, tôi muốn đi xử lý một chút. Nhưng nếu em muốn tôi ở cùng em, tôi có thể từ từ nói chuyện với cậu ấy sau."

"Ai nói muốn anh ở cùng?" Úc Noãn Tâm phản xạ mà đáp.

Hoắc Thiên Kình bỗng nở nụ cười, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, ánh mắt nóng rực mà nghiêm túc…

"Noãn, nhớ kỹ, sau này lòng của em chỉ có thể có một người, chính là chồng của em – Hoắc Thiên Kình!" Nói xong, hắn cúi đầu hôn đôi môi run rẩy của nàng.

Người đàn ông này trước sau vẫn là độc đoán. Nhưng mà… dường như không làm cho nàng chán ghét như vậy nữa…

Cuối cùng hắn cũng quyến luyến khôn nguôi mà buông môi nàng ra. Ngay lúc hắn sắp rời khỏi phòng thì nàng đột nhiên mở miệng…

"Tôi muốn biết…" Giọng nói chần chừ, muốn nói lại thôi.

Hoắc Thiên Kình dừng bước, quay đầu nhìn nàng, đợi nàng hỏi tiếp. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Úc Noãn Tâm ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt bị sương khói nhẹ nhàng bao phủ. Dường như trải qua qua một thế kỉ, nàng mới có đủ dũng khí hỏi một câu…

"Anh… có bao nhiêu phụ nữ?"

Nàng không biết tại sao mình lại hỏi như vậy, nhưng là đột nhiên muốn biết. Lúc này nàng mới biết, thật ra nàng không hề hiểu biết mọi chuyện của Hoắc Thiên Kình…

Hoắc Thiên Kình nhìn nàng. Thật lâu thật lâu. Giống như là đang nghiên cứu hàm ý của câu hỏi này.

Úc Noãn Tâm bị ánh mắt chăm chú của hắn làm cho mất tự nhiên. Hàng mi dài vụt lóe lên một chút, ánh mắt dần dần ảm đạm mà cụp xuống. Nàng thật ngốc, tự dưng lại đi hỏi một câu hỏi ngu ngốc như vậy…

Hắn có bao nhiêu đàn bà thì có liên quan gì tới nàng? Chẳng lẽ còn muốn truy đến cùng xem hắn có giống Tả Lăng Thần không, cho dù có nàng bên cạnh còn tham luyến thân thể của người đàn bà khác?

Hắn là Hoắc Thiên Kình, vốn là một người đàn ông sẽ không vì nàng mà giữ gìn…

Chiếc cằm nhỏ nhắn lại bị ngón tay thon dài của hắn nâng nhẹ lên. Dường như bất mãn với vẻ thất vọng ảm đạm trong mắt nàng, hắn từ trên cao nhìn xuống, mi tâm từ từ nổi lên một chút yêu thương…

"Tôi có thể trả lời em!"

Úc Noãn Tâm cảm thấy hô hấp khẩn trương…

Ánh mắt vô cùng thanh thản của hắn nhìn nàng không chớp: "Trước khi có em tôi có rất nhiều đàn bà, sau khi có em…" Đầu ngón tay của hắn mang theo mùi long đản hương nhàn nhạt. Kể cả mỗi câu mỗi chữ từ trong miệng hắn cũng mang theo hơi thở mà nàng quen thuộc: "Không có một ai!"

Tim Úc Noãn Tâm bỗng vang lên "thình thịch" một tiếng theo lời của hắn. Không biết là nhẹ nhõm hay kinh ngạc, ánh mắt của hắn rạng rỡ có hồn như ngọn lửa khiến nàng không thể không tin tưởng lời của hắn… Hắn không có lừa dối nàng…