7 Ngày Ân Ái

Chương 120 :

Ngày đăng: 05:39 22/04/20


Gần đây, không lâu cũng không mau. Đời người chính là như thế, luôn phải trải qua tình thế không có lối thoát. Nhưng ông trời vẫn luôn rất công bằng, chỉ cần giữ vững lạc quan, thản nhiên mà sống thì tự nhiên có hi vọng. Chí ít Úc Noãn Tâm là thế này.

Xảy ra vài chuyện…

Thứ nhất, cùng với giai đoạn chế tác hậu kỳ của "Vệ Tử Phu" hoàn thành, cả bộ phim chính thức lên sóng trên các đài truyền hình, tỉ suất người xem không vì tin đồn không tốt của Úc Noãn Tâm làm ảnh hưởng, thuận lợi mà nổi tiếng. Các diễn viên chủ yếu của "Vệ Tử Phu" không ngừng có hợp đồng. Các tiết mục giải trí đều tranh thủ mời bọn họ đến biểu diễn. Tuy diễn viên chính Úc Noãn Tâm có đôi khi sẽ bị đề cập đến vấn đề xấu hổ, nhưng vẫn thản nhiên mà đối mặt.

Thứ hai, gần đây Hoắc Thiên Kình đối với nàng mà nói có thể dùng "dịu dàng như nước " để miêu tả. Nàng rất khó tưởng tượng được kiểu đàn ông quen thói tự đại như hắn lại có thể đảm đang như vậy. Công việc, chuyện cưới xin, thậm chí là chuyện kiện cáo của nàng đều ôm đồm xử lý. Mục đích là để cho nàng an tâm nhận hợp đồng. Sau "Vệ Tử Phu", kịch bản liên tiếp tìm tới Úc Noãn Tâm, làm Tiểu Vũ bận đến nỗi suốt ngày đều như mắt gấu trúc.

Nhìn Tiểu Vũ chỉ làm quản lý thôi mà đã bận tíu tít như thế, trong lòng Úc Noãn Tâm không khỏi bội phục Hoắc Thiên Kình. Là người chèo chống cả Hoắc Thị, riêng công việc thôi cũng đủ để kẻ khác không thở nổi, hắn lại còn có thể lo lắng cái khác, thậm chí hoan ái trên giường cũng không thiếu. Điều này làm Úc Noãn Tâm không khỏi hoài nghi, rốt cuộc người đàn ông này có bao nhiêu sức lực? Chẳng lẽ là làm bằng sắt hay sao?

Dựa vào sô pha, Úc Noãn Tâm vừa mới xong công việc trở về sớm đã mệt đến nỗi vẻ mặt rã rời. Chỉ mở mắt nhìn bóng lưng Hoắc Thiên Kình đang đứng lặng trước cửa sổ sát đất.

Từ lời nói không rõ lắm của hắn thì không khó nghe ra đang trao đổi chi tiết của hôn lễ

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu lên trên người hắn, đưa cái bóng cao lớn của hắn kéo dài. Úc Noãn Tâm nghiêng đầu không nói lời nào. Không biết là do vô cùng mệt mỏi hay là vì nguyên nhân khác, chỉ ngơ ngác mà nhìn bóng lưng kiêu ngạo cách đó không xa. Bóng dáng cao lớn lại làm cho lòng của nàng dần dần nổi lên ngọt ngào cùng an toàn…

Bắt đầu từ lúc nào, nàng có loại cảm giác này? Bắt đầu từ lúc nào, mỗi khi nhìn hắn thì nàng sẽ đờ người ra? Rồi bắt đầu từ lúc nào, mỗi khi nhớ nghĩ hắn thì tim nàng sẽ đập loạn lên?

Người đàn ông mạnh mẽ này dùng cách thức bá đạo nhất tuyên bố nàng thuộc về hắn, hắn là chồng của nàng. Thì ra con người rất dễ bị thôi miên, trải qua thời gian dài nàng cũng sẽ cho là như thế. Hắn không cho nàng quá nhiều thời gian trị liệu nỗi đau do Lăng Thần gây ra, bởi vì trong lúc này, hắn dùng cách thức dịu dàng nhất, quan tâm nhất bù vào nỗi thê lương cùng tuyệt vọng của nàng…

Người đàn ông này… thực sự rất thủ đoạn!

Có điều, dường như nàng là cô dâu nhàn nhã nhất trên đời này. Mãi cho tới hôm nay, ngoại trừ thời gian ra tổ chức hôn lễ ra, còn lại nàng đều không biết.

"Nghĩ cái gì mà say sưa như thế?"

Hoắc Thiên Kình xong việc, xoay người lại thì thấy Úc Noãn Tâm ngẩn người mà nhìn hắn, trong lòng lại cảm thấy rất vui vẻ. Nhưng khi phát hiện nàng như đang đi vào cõi hư vô, giữa hai mày không khỏi nổi lên một chút bất mãn. Hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, ôm lấy người nàng mà hỏi.

Ở một chỗ với hắn mà còn có thể cỏ vẻ như búp bê đang mộng du như vậy quả thực là không hay.

"Đang suy nghĩ… hôn lễ của chúng ta đã chuẩn bị tới đâu rồi!" Úc Noãn Tâm đã quen nằm trong lòng hắn, bất giác thuận miệng nói ra suy nghĩ trong lòng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Lời của nàng khiến đôi mày hơi mệt mỏi của Hoắc Thiên Kình đột nhiên vui vẻ. Hắn hơi đẩy nàng ra, bàn tay ôm chặt hai vai của nàng…

"Noãn, cuối cùng em cũng thừa nhận hôn lễ của chúng ta!"

Vẻ vui mừng trong mắt hắn lọt vào trong mắt nàng, bất ngờ khiến nàng nhịn không được mà vô thức cong môi lên, lại vội vàng giả vờ bình thản nói: "Không thừa nhận thì sao? Anh có thể buông tha cho tôi sao?"

"Không bỏ qua! Đương nhiên không thể để em đi!" Hoắc Thiên Kình vẫn có bộ dạng bá đạo như trước.

Nhìn vẻ mặt khăng khăng cố chấp của hắn, Úc Noãn Tâm thực sự nhịn không được mà cười thành tiếng. Con người đúng là loại động vật rất kỳ lạ. Khi dần dần quen với một hoàn cảnh, một con người thì dường như cũng trở nên không chống đối như trước nữa. Nếu như trước đây nghe thấy lời nói bá đạo khiến người ta giận sôi gan như vậy của hắn, nàng sẽ hận không thể hung hăng đánh hắn một bạt tai. Nhưng mà giờ này khắc này, lòng của nàng tự nhiên lại nổi lên ngọt ngào…

Có lẽ là nụ cười của nàng đánh thức Hoắc Thiên Kình, hắn bừng tỉnh lại, đáy mắt cũng hàm chứa ý cười dịu dàng, hai tay với tới nách của nàng…

"Bé con, em dám cười tôi?"
Hoắc Thiên Kình thấy nàng e thẹn, kìm lòng không đậu mà ôm chặt lấy nàng. Chóp mũi xuyên qua mái tóc dài của nàng, miệng ngậm lấy vành tai xinh xắn như ngọc của nàng, giọng nói trầm thấp lại như tảng đá đè lên lòng nàng…

"Vậy em nói cho tôi biết, rốt cuộc có yêu cái tên tự đại cuồng này không, hả?" Hắn bắt đầu nhắc lại câu hỏi đầu tiên, ra vẻ không trả lời thì không bỏ qua.

"Không trả lời đâu." Úc Noãn Tâm cười duyên, né tránh sự tấn công của hắn.

"Không nói? Vậy được, tôi chỉ có thể…" Hoắc Thiên Kình cười xấu xa, bên môi lộ vẻ phong tình. "Hình pháp hầu hạ!" Nói xong, liền nhào vào nàng như hổ đói vồ mồi.

"Đừng, á… " Giờ khắc này, Úc Noãn Tâm cũng không rõ hắn nóng lòng muốn biết rốt cuộc nàng có yêu hắn hay không, có phải vì để trả thù Tả Lăng Thần hay không nữa…

Trên sô pha rất náo nhiệt, hai người như hai đứa trẻ tham ăn, trêu nhau không ngớt, mãi cho đến khi… điện thoại của Hoắc Thiên Kình vang lên…

Hắn tham lam hôn đôi môi anh đào của nàng một chút rồi mới nhận điện thoại. Đôi mắt đen thẳm vẫn nồng nàn tình cảm mà nhìn người phụ nữ trong lòng…

Đầu bên kia truyền đến giọng nói của một người đàn ông, không nhanh không chậm nhưng lại làm Hoắc Thiên Kình nghe xong thì hơi biến sắc. Đến nỗi Úc Noãn Tâm vẫn như con mèo nhỏ im lặng cuộn mình trong lòng hắn cũng cảm thấy cơ thể hắn hơi cứng đờ, không khỏi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn. Mãi đến khi hắn cúp máy…

"Noãn, vụ án có tiến triển mới. Vừa rồi Ưng Diêm gọi điện nói phía cảnh sát đã huỷ bỏ tố cáo em!" Trong giọng nói của hắn mang theo vẻ nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

"Thật sao?" Mắt Úc Noãn Tâm sáng ngời, tâm tình lập tức trở nên tốt hẳn lên, quét sạch sự lo lắng mấy ngày nay. Dường như nàng thấy được ánh sáng xuyên quá mấy tầng mây phía chân trời.

Thấy hắn trầm mặc mà gật đầu một cái, trái tim đang nhảy nhót của nàng không khỏi có chút mất mát…

"Anh vừa nói vụ án có tiến triển mới, là bởi vì có chứng cứ mới nhất chứng minh chính xác hung thủ là ai, đúng không?" Nàng dè dặt hỏi.

Hoắc Thiên Kình nhìn về phía nàng, vẻ mặt có chút kì lạ. "Đã bắt được hung thủ rồi!"

"A? Nhanh như vậy? Là ai?" Úc Noãn Tâm ngẩn ra, vội vã hỏi.

Hoắc Thiên Kình ôm lấy nàng. "Là nữ diễn viên họ An lần trước đóng chung với em!"

"An Nhã?"

Úc Noãn Tâm thoáng cái nhớ tới vẻ mặt hoảng loạn khi nhìn thấy cháo xương heo và nước chanh dùng chung với nhau của cô ta, khẽ nói: "Thì ra đúng là cô ta… Nhưng tại sao cô ta lại muốn hại chết Ngu Ngọc, đồng thời giá họa cho tôi chứ?"

Nếu như chỉ là ngày thường thấy nàng không vừa mắt, thậm chí là oán hận nàng tát cô ta trước mặt bạn diễn và trợ lý thì cũng không đến mức như vậy chứ? Ngẫm lại thời gian cũng không khớp. Lúc Ngu Ngọc ăn cháo xong thì cũng đã trúng độc rồi, mà sau đó An Nhã mới bị nàng tát tai. Nói cách khác, nếu như đúng là An Nhã làm, trước khi chuyện này xảy ra thì đã hạ độc hại Ngu Ngọc trước, sau đó mới xảy ra sự kiện tát tai. Rốt cuộc cô ta làm vậy có mục đích gì?

"Tôi thực sự không nghĩ ra, làm sao An Nhã có thể hạ độc trong cháo? Còn nữa, sao cô ta lại quen thuộc quy luật ăn uống của bệnh viện như vậy chứ ?"

Hoắc Thiên Kình nặng nề mà thở dài, ánh mắt hơi suy tư, nhẹ giọng nói: "Người đứng đầu trại an dưỡng là chú của An Nhã, mà An Nhã lại là… em họ của Phương Nhan!"

Úc Noãn Tâm lập tức trợn tròn mắt, trong lòng cảm thấy ớn lạnh…