7 Ngày Ân Ái

Chương 121 :

Ngày đăng: 05:39 22/04/20


Đây là lần thứ hai trong đời Úc Noãn Tâm đến sở cảnh sát, chỉ có điều lần này bên cạnh nàng còn có Hoắc Thiên Kình cùng đi.

Bởi vì chứng cứ đưa ra vô cùng rõ ràng nên An Nhã chính thức bị cảnh sát giam giữ, đồng thời đưa ra tố cáo. Lúc Úc Noãn Tâm đến phòng giam thì An Nhã đã bị giam hơn bốn giờ, không được bảo lãnh, cũng không cho thăm hỏi.

Thanh tra cấp cao Henry từ phòng giam bước ra, vừa thấy Úc Noãn Tâm đi đến, sắc mặt có chút ngượng ngùng, hắng giọng nói: "Ừhm… việc này, Úc, tôi xin lỗi vì thái độ của tôi đối với cô lần trước, chẳng qua đó là trách nhiệm của tôi, không thể làm khác được."

Cuối cùng thì ông ta cũng đã tìm được cho bản thân một lối thoát thỏa đáng. Dù sao đi nữa thì ông ta cũng là cảnh sát cấp cao nhất ở đây, công khai xin lỗi người từng là nghi phạm, mà lại là phụ nữ, việc này khiến ông ta ít nhiều gì cũng cảm thấy có chút uất ức.

Kỳ Ưng Diêm nghe nói thế, khẽ nở một nụ cười kỳ lạ, cúi người xuống, bề ngoài thì làm ra vẻ như chỉ thì thầm với Úc Noãn Tâm, nhưng trên thực tế lại dùng âm thanh mà tất cả mọi người đều có thể nghe thấy nói một câu: "Quả thật là hiếm thấy, có thể khiến sếp Herry trước giờ chưa từng nói tiếng xin lỗi nay lại công khai xin lỗi, việc này còn khó hơn cả lên trời."

Úc Noãn Tâm vừa muốn trách luật sư Kỳ nói quá hơi quá đáng, nhưng chưa kịp mở miệng thì Hoắc Thiên Kình, nãy giờ vốn cau mày nhìn Kỳ Ưng Diêm kéo qua, bàn tay to lớn giữ lấy bờ vai nàng đầy vẻ chiếm hữu…

" Chúng ta vào trong đi" Giọng nói lạnh lùng, trầm trầm, che lấp vẻ không vui.

Nhìn dáng người cao lớn lạnh lùng của Hoắc Thiên Kình, Kỳ Ưng Diêm ngẩn người, trong nhất thời không hiểu mình đã làm gì đắc tội với hắn.

Giám sát cấp cao Herry thấy vậy, cười lên một tiếng, bàn tay vỗ lên bờ vai của Kỳ Ưng Diêm, nói: "Còn tưởng anh là luật sư đấy, lại không nhận ra lửa từ đâu mà đến, thật là tức cười quá!" Giọng nói chế nhạo lộ ra vẻ vui sướng khi người gặp họa, nói xong câu đó thì nghênh ngang bước đi.

"Anh… cậu ta…"

Kỳ Ưng Diêm hết chỉ sang trái lại chỉ sang phải, cả nửa buổi trời mới ngẩn ngơ lẩm bẩm một câu: "Có lầm hay không vậy ? Chỉ nói nhỏ một câu thôi mà …" (Mon: nói nhỏ mới chết đó anh ^.^)

"An Nhã, tại sao cô làm như vậy?" Nhìn phòng giam, sắc mặt Úc Noãm Tâm lạnh lùng mà nhìn An Nhã, im lặng một lúc mới cất tiếng hỏi cô ta.

Chỉ mới bị giam có bốn tiếng mà An Nhã đã mặt mày tiều tụy, gương mặt đang điểm tỉ mỉ cũng phờ phạc đi không ít. Ở những chỗ như thế này, đã là người thì ắt sẽ bị tra tấn, đương nhiên, không phải là hành hạ về thể xác mà là về tinh thần !

Thứ cảm giác tinh thần gần đến mức tuyệt vọng và suy sụp này, Úc Noãn Tâm cũng từng nếm trải qua. Đừng nói là bốn tiếng, cho dù chỉ có 40 phút cũng khiến người có nghị lực kiên cường đi nữa cũng dần dần suy sụp. Nhất là ngọn đèn pha khiến cho người ta không cách nào che giấu được ở trên đỉnh đầu, một khi mở lên thì đến bóng người cũng không thấy được, lúc đó nghi phạm sẽ cảm thấy bản thân vô cùng cô độc, cô độc đến mức cái bóng vẫn luôn làm bạn với mình cũng tan biến không còn dấu vết…

Điều mà cảnh sát muốn chính là hiệu quả này, có lẽ chỉ có cách này mới có thể làm tăng hiệu suất điều tra. Sau khi đến đây một lần, Noãn Tâm không thể không khâm phục cảnh sát điều tra cũng phải không ngừng khai thác tâm lý của đối phương. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn

An Nhã ngẩng đầu nhìn ba người ngồi đối diện mình, đôi môi khô khốc bỗng cong lên, lộ ra một tia cười chế giễu.

"Đúng là hiếm thấy, tôi có thể gặp được hai người đàn ông tiếng tăm lừng lẫy này, thế thì cho dù tôi xảy ra chuyện cũng là đáng mà!"

"An Nhã, cô hạ độc có mục đích gì? Cô và Ngu Ngọc không thù không oán, chỉ vì báo thù Úc Noãn Tâm thôi sao?" Kỳ Ưng Diêm đã bỏ đi bộ dạng cà lơ phất phơ vừa nãy và sử dụng miệng lưỡi của một luật sư để hỏi chuyện.

Ánh mắt An Nhã nhẹ lướt qua Kỳ Ưng Diêm, sau đó là Úc Noãn Tâm, cười lạnh một tiếng: "Các người là cảnh sát sao, có tư cách gì mà thẩm vấn tôi? Các người muốn biết gì cứ trực tiếp hỏi gã cảnh sát vừa đi ra kia là được rồi. Các người không phải là bạn bè của nhau sao? Đương nhiên ông ta sẽ biết gì nói nấy, nói không dứt lời."

Kỳ Ưng Diêm cười nhẹ " Cô chưa hề thừa nhận hành vi của mình, đương nhiên cũng không phủ nhận, cũng chưa hề trao đổi với cảnh sát về nguyên nhân sự việc. Chúng tôi tới đây cũng chỉ muốn giúp cô một lần. Nếu như cô có nỗi khổ khó nói, tôi có thể giới thiệu luật sư giỏi giúp cô chống án. Thực ra vị cảnh sát kia cho phép chúng tôi vào đây, cũng là mong cô có thể hợp tác, nói ra tất cả mọi việc."

"Đa tạ sự quan tâm của luật sư Kỳ, tôi nghĩ việc của tôi không đến phiên các vị lo lắng. Bất luận là chú hay cha của tôi, họ đều sẽ không đứng nhìn tôi xảy ra chuyện gì. Nếu tôi cứ giữ im lặng, cho dù có chứng cứ thì sao chứ? Các người cũng chỉ tìm được hình ảnh tôi đến viện điều dưỡng vào ngày hôm đó mà thôi, làm gì được tôi nào?"

Úc Noãn Tâm khẽ nhíu mày, vào lúc này cô không nghĩ là An Nhã vẫn tự cao tự đại như thế.

"Ồ…"

Kỳ Ưng Diêm làm ra vẻ hiểu biết mà gật đầu: "Hóa ra trong lòng cô An Nhã lại tính toán như thế, thật là đáng tiếc…" Anh ta làm ra vẻ tiếc nuối, lắc lắc đầu, khôn ngoan mà giữ lại câu cuối…

An Nhã nghe xong thì lạnh lùng hỏi: "Đáng tiếc cái gì?"

Tay luật sư này vốn nổi tiếng là cố ý làm ra vẻ bí ẩn, chuyện này thì An Nhã đã biết.

Kỳ Ưng Diêm dựa lưng vào ghế, ung dung cất lời: "An Nhã cô có thể bình tĩnh như vậy, là vì cô vốn không biết rằng hiệu suất làm việc của cảnh sát nhanh thế nào! Không ngại nói cho cô biết, chú của cô đã bị cảnh sát bắt giam vì tội đồng phạm rồi. Còn cô, đợi ở đây hơn bốn tiếng đồng hồ, lẽ nào không cảm thấy kỳ lạ? Cho dù cha của cô có muốn bảo lãnh cho cô đi nữa cũng không thể. Vị cảnh sát vừa đi ra lúc nãy sớm đã xin lệnh cấm từ cấp trên. Cô là người thông minh, lẽ nào không biết hàm nghĩa của lệnh cấm đó? Không sao hết, cứ cho là cô không biết, tôi nói cho cô biết là được. Cái gọi là lệnh cấm có nghĩa là thân nhân bên ngoài không vào được, nghi phạm bên trong không ra được"

Anh ta nói xong một tràng đó, An Nhã ngẩn ra mất một lúc, cả nửa buổi mới chợt nghĩ ra cái gì, thần sắc đột nhiên trở nên khẩn trương kích động…

"Chú tôi… ông ấy vốn không hề biết chuyện này! Vào lúc tiến hành kiểm tra cháo xương heo thì chú vốn không có ở hiện trường !"

"Nói cách khác, người kiểm tra cháo xương heo lúc ấy là cô, đúng không? Cũng có thể nói, cô hạ độc lúc kiểm tra cháo!" Trong giọng nói bình tĩnh của Úc Noãn Tâm lộ vẻ sắc bén, ánh mắt vốn rất trong trẻo cũng hơi thất vọng cùng kinh hãi…

Lời nói đột ngột của Úc Noãn Tâm khiến cơ thể Anh Nhã run lên mạnh mẽ như bị va vào…

"Tôi không có!" Phản ứng quá nhanh khiến người ta không thể không nghi ngờ.

"Cô có làm!"

Úc Noãn Tâm gằn từng chữ, ánh mắt trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hết sức tái nhợt của cô ta…

"Cô đã sớm biết được lịch trình của tôi, vì thế trước khi tôi đến thăm Ngu Ngọc thì cô đã sớm chạy đến viện an dưỡng. Thật ra lúc đầu cô cũng không biết tôi sẽ mang cháo xương heo tới, nhưng thế cũng không sao cả. Điều kiện trong viện có tốt đi nữa thì cũng không bằng bên ngoài, hơn nữa Ngu Ngọc vốn quen với cuộc sống xa hoa, cho nên chỉ cần là thức ăn thì hoàn toàn có thể phù hợp với độc mãn tính mà cô đã chuẩn bị sẵn. Nó vốn không màu không mùi, đương nhiên sẽ không làm cho bất cứ ai nghi ngờ. Cô điều nhân viên kiểm tra đi rồi thay vào mà đầu độc. Đồng thời cũng biết chắc thức ăn hàng ngày của viện an dưỡng. Chỉ cần Ngu Ngọc nhấp một ngụm nước chanh thì sẽ phát độc mà chết. Cứ thế, tất cả chứng cứ đều nhằm vào tôi, mà cô lại có thể thanh thản. Đương nhiên, chú của cô cũng không rảnh đến nỗi rêu rao khắp nơi là hôm đó cô đến viện an dưỡng!"

Lời của nàng từ tốn mà đanh thép, phân tích rất rành mạch, giống như là hành vi phạm tội của Anh Nhã ngày hôm đó không tránh khỏi hai mắt của Úc Noãn Tâm.

Trong cả quá trình, Kỳ Ưng Diêm và Hoắc Thiên Kình đều chăm chú nhìn sắc mặt của An Nhã. Rõ ràng bọn họ thấy mặt cô ta nhăn lại không được tự nhiên.

Anh Nhã có chút đứng ngồi không yên, cô ta khó khăn mà nuốt một ngụm nước miếng, ngực thì lại phập phồng. Một lúc sau, rốt cuộc không kiềm nén nổi mà dần dần kích động, lạnh giọng quát Úc Noãn Tâm:
Thật ra… sớm đã là một ao nước đọng.

"Sau đó mọi chuyện thế nào?" Kỳ Ưng Diêm hỏi.

An Nhã đột nhiên nhắm mắt lại, cố gắng che đậy vẻ hoảng sợ cùng bi thương ngày càng rõ, nhưng gương mặt tái nhợt đã bán đứng tâm tư của cô. Thật lâu sau cô mới kể tiếp…

"Tôi nhớ đó là một tiếng đồng hồ trước lễ trao giải, bởi vì tôi và Ngu Ngọc đều là lần đầu tham dự lễ trao giải cho nên sớm đã đến phòng hóa trang để trang điểm. Ngu Ngọc trang điểm rất nhanh, không đến nửa tiếng đồng hồ thì đã xong, sau đó đưa cho tôi một chai nước, còn nói đùa là cho tôi nhuận giọng, lát nữa nói lời cảm ơn khi nhận giải thưởng thì không bị khô họng. Mặc dù lúc đó tôi có nói khách sáo mấy câu nhưng cũng biết giải thưởng này không thể lọt khỏi tay tôi. Nhưng mà tôi không ngờ, tôi không ngờ đến…"

Giọng của cô dần dần phát run lên, cuối cùng ngay cả cơ thể cũng run rẩy theo, dường như cánh tay không đỡ nổi cơ thể mà ngã ra mặt đất.

Úc Noãn Tâm cũng trở nên khẩn trương theo, không đành lòng khi thấy cô ta như vậy, nàng bước lên đưa tay đỡ lấy An Nhã, giúp cô ta ngồi lên trên ghế.

"Từ từ mà nói, tất cả đều đã qua rồi, đừng sợ…" Nàng biết là không nên có lòng thương hại, thế nhưng nghe thấy những chuyện này thì bất cứ ai cũng không thể thờ ơ.

Dường như dưới giọng nói ấm áp của Úc Noãn Tâm thì tâm tình kích động của An Nhã có được chút bình ổn, ánh mắt của cô lộ ra vẻ phức tạp, ngay sau đó lại tắt lụi như một ngọn lửa nhỏ…

"Ngu Ngọc bỏ thuốc vào trong nước, tôi uống xong thì không còn chút sức lực nào, thậm chí không thể đi khỏi phòng hóa trang. Lúc đó trong phòng hóa trang chỉ còn lại một mình tôi, thợ hóa trang trang điểm cho tôi xong thì ra ngoài. Không lâu sau, Ngu Ngọc bước vào, cô ta nhìn tôi một cách hung ác giống như là nhìn kẻ thù vậy! Cô ta nói tôi hoàn toàn không xứng nhận được giải thưởng, nếu không phải vì tôi có gia cảnh tốt thì căn bản không có cơ hội này! Giải thưởng này chỉ có thể thuộc về cô ta. Cô ta muốn được nổi tiếng, muốn làm ảnh hậu tương lai. Sau khi nói những lời này xong thì cô ta dội xăng đã chuẩn bị sẵn trước đó vào phòng hóa trang. Lửa to nổi lên, cháy ngút trời khiến tôi muốn chạy nhưng lại không chạy thoát được, ngay cả lớn tiếng kêu cứu cũng không nổi… Tôi bị vây sống giữa biển lửa trong phòng hóa trang. May mà có một nhân viên hậu trường đi qua nhìn thấy và kịp thời khởi động thiết bị cứu hỏa mới giữ được mạng của tôi. Cứ như thế, cơ thể của tôi phỏng nặng, da thịt trên mặt bị tổn thương nghiêm trọng. Tất cả, tất cả đều nhờ Ngu Ngọc ban tặng! Người đàn bà độc ác này, tôi từng thề rằng nhất định phải băm cô ta thành ngàn mảnh!"

Tay của cô ta sớm đã nắm chặt thành nắm đấm, ánh mắt đỏ bừng căm hận.

"Cho nên ba năm sau, cuối cùng cô cũng tìm được cơ hội thích hợp để hạ độc giết Ngu Ngọc, mặc dù cô ta điên rồi!" Lòng của Úc Noãn Tâm sớm đã phát lạnh. Trong cuộc chơi tranh giành danh lợi này, có mấy ai là người thắng chứ?

An Nhã nghe xong thì cười lạnh: "Không sai! Tôi đã từng thề phải bắt cô ta trả giá thật đắt, cho dù kết cục có thế nào! Cô ta bị điên quả thực là quá dễ dàng cho cô ta rồi. Có điều trước khi cô ta chết thì cũng không dễ chịu gì. Tôi thường xuyên đi gặp cô ta, cho cô ta xem hình của ViVi, hơn nữa nói cho cô ta biết, Vi Vi trở lại rồi, cô ta muốn báo thù! Cô ta muốn khiến cho người từng hại cô ta trả cái giá thật đắt! Tôi muốn cô ta hoàn toàn rơi vào trong điên khùng!"

Lúc này Úc Noãn Tâm mới bừng tỉnh…

Thì ra "chứng vọng tưởng bị hại" của Ngu Ngọc không phải là hoàn toàn vô lý. Tuy cô ta đã điên rồi nhưng nhất định phóng hỏa đốt người là kí ức khó quên trong đời này của cô ta, cho nên khi nhìn thấy ảnh của ViVi, hơn nữa nghe thấy ViVi muốn trả thù thì trở nên bứt rứt bất an. Vì vậy nên khi nhìn thấy Úc Noãn Tâm mới điên loạn như vậy, vô thức đưa ra lời cầu cứu.

Nhưng…

Tại sao nhất định phải muốn Hoắc Thiên Kình cứu cô ta? Lẽ nào trong tiềm thức của cô ta, Hoắc Thiên Kình là người nhất định có thể cứu cô ta sao?

Khi Úc Noãn Tâm đang chìm vào trong suy tư thì Kỳ Ưng Diêm lại mở miệng…

"Có một điều mà tôi chưa hiểu lắm, nếu năm đó đã xảy ra chuyện phóng hỏa đốt người, mà cô là người bị hại thì tại sao cô hoặc người nhà cô không đứng ra tố cáo tội ác của Ngu Ngọc? Tại sao lúc đó tin tức này lại bị phong tỏa, thế cho nên chỉ có thể xử lí như một chuyện ngoài ý muốn? Tôi nghĩ, cho dù là cô muốn dàn xếp ổn thỏa thì với sự yêu thương của cha cô dành cho cô, nhất định là không chịu để yên mới đúng chứ! Cho nên ba năm sau cô còn muốn báo thù, chắc hẳn là người nhà cô cũng vậy?"

Thật ra, khi lần đầu tiên anh ta nghe thấy chuyện này, xuất phát từ sự nhạy cảm nghề nghiệp thì đã luôn cảm thấy không đơn giản như vậy. Hôm nay nghe xong thì đã hiểu tường tận mọi chuyện. Có điều nghi vấn lớn nhất vẫn đang ở trước mắt.

Úc Noãn Tâm cũng nhìn về phía cô ta, dường như cũng rất quan tâm nguyên nhân nào mà lúc đó lại để yên như vậy.

Ánh mắt của An Nhã bắt đầu trở nên không được tự nhiên, thậm chí có chút né tránh. Cô liếm đôi môi khô cạn của mình, đuôi mắt lại như có như không mà liếc về phía Hoắc Thiên Kình một cái, rồi lại lập tức cụp mi xuống. Vẻ căm phẫn đã không còn, thay vào đó là muốn nói lại thôi.

Động tác rất nhỏ này lại bị Úc Noãn Tâm nhạy cảm bắt được, đột nhiên trong đầu nàng xẹt qua một tia khác thường. Cả giác này rất mờ ảo, giống như là một sợi dây quanh quẩn trong đầu nàng một lát, lại như là một lưỡi lam mỏng khẽ cắt qua cổ nàng một chút. Sự khác lạ này lập tức trở thành vẻ hồi hộp bất an. Giống như là… có một chuyện rất quan trọng sắp được vạch trần…

Dường như Kỳ Ưng Diêm cũng cảm giác được, chân mày của anh ta nhíu lại, ánh mắt đang nhìn An Nhã càng thêm suy tư.

"An Nhã, với thế lực của gia đình cô thì dư sức đối phó với Ngu Ngọc, tại sao lúc đó lại lựa chọn im lặng?" Úc Noãn Tâm nhìn An Nhã, từ từ hỏi.

Trong lòng lại có hai luồng âm thanh đang giằng co với nhau…

Một luồng âm thanh đang không ngừng nói với chính mình rằng phải hỏi ra chân tướng, nàng phải biết toàn bộ chân tướng của sự việc!

Một luồng âm thanh khác lại đang cảnh cáo nàng, đừng hỏi tiếp nữa, nếu không nàng sẽ hối hận!

Cuối cùng, nàng vẫn lí trí mà lực chọn đi hỏi tiếp.

"Tôi, tôi…"

Vào lúc này, một An Nhã sôi sục căm phẫn vừa rồi giống như là biến thành một người khác. Ngay cả giọng nói cũng trở nên rất nhỏ, giống như con muỗi vo ve bên tai vậy, khiến cho người ta nghe xong rất khó chịu. Có điều, anh mắt khác lạ của cô ta càng khiến cho người ta khó chịu hơn. Giống như là cô ta đang kiêng dè điều gì đó, muốn nói mà không dám, mà không nói thì lại không cam tâm.

Ngay lúc Úc Noãn Tâm muốn tiếp tục gặng hòi thì Hoắc Thiên Kình, nãy giờ vẫn không nói gì lại mở miệng, rồi nói ra một câu nói hết sức kinh hãi, khiến cho Kỳ Ưng Diêm và Úc Noãn Tâm đều khó có thể tiếp nhận…

"Bởi vì lúc ấy Ngu Ngọc đã ở bên cạnh tôi!"

Giọng của hắn rất trầm, giống như là một tảng đá nặng ném về phía tất cả mọi người. Trầm trầm giống như là khi trời sắp mưa, trong nháy mắt có mây đen kéo tới che phủ cả bầu trời… mang đến cho mọi người cảm giác tuyệt vọng và khó hiểu.

Cổ họng của An nhã giống như là bị người ta bóp chặt, nhìn chằm chằm vào Hoắc Thiên Kình, vẻ mặt cũng co rúm lại, ánh mắt đỏ bừng cũng mang theo vẻ u ám khác thường, giống như là một con thú bị vây hãm và bẻ gãy cánh, chỉ có thể dùng ánh mắt để biểu thị sự lo lắng cùng kinh hãi trong lòng, còn những động tác khác đều trở nên vô ích…

Kỳ Ưng Diêm ngẩn ra, anh ta sửng sốt mà há hốc mồm nhìn Hoắc Thiên Kình, giống như là nhìn người ngoài hành tinh vậy.

Mà Úc Noãn Tâm cũng giật mình, chỉ có điều trong lòng nàng lại đau… Giống như là bị một bàn tay xé nát vậy. Nàng không biết tiếp theo Hoắc Thiên Kình sẽ kể chuyện gì với bọn họ. Chỉ là… đột nhiên nàng cảm thấy lòng mình không thể chịu đựng nổi…