9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc
Chương 75 : Hương khuê (2)
Ngày đăng: 12:33 30/04/20
Đường Hoan rủ mắt
không nhìn hắn, tay trái yếu ớt chống lên cái eo nhỏ săn chắc của hắn,
tay phải ở trên lồng ngực của hắn lau chùi. Bọt nước lăn xuống, nàng lau đi, lại rơi xuống, nàng lại lau, lặp lại không biết bao nhiêu lần. Vẻ
mặt nàng ngẩn ngơ mà lau chùi, trong lòng ngứa ngáy đến cực kỳ, hận
không thể nhào lên cắn một miếng, lại hận hai tay không thể đặt lên thoả thích mà sờ. Nhưng nàng chỉ có thể chịu đựng, cố ý bỏ mặc một chuỗi bọt nước chảy tới dưới thắt lưng hắn, nàng “ngây thơ vô số tội” làm tròn
bổn phận đi lau, cổ tay xẹt sát qua quần lót của hắn.
"A..."
Dường như mới phát hiện phía dưới có cái lều chống lên cao cao, nàng khẽ kêu
một tiếng nhanh chóng xoay đầu ra, khăn từ trong tay rơi xuống đất, bị
nam nhân khom người cầm lấy.
Tống Mạch miệng đắng lưỡi khô, hắn
khoác khăn lau lên đầu vai, hai tay nắm cánh tay nhỏ bé đang giãy dụa
muốn chạy trốn của nàng, bắt nàng cởi bỏ đai lưng cho mình. Đường Hoan
hưng phấn mà hai má hồng hồng, ở trong mắt nam nhân chính là thẹn thùng.
"Đại tiểu thư đừng sợ, ta sẽ không chạm vào nàng, chỉ là phía dưới của ta
cũng ướt rồi, cần nàng giúp ta lau." Quần rơi xuống, bị Tống Mạch một
cước đá đến chỗ thông gió bên cạnh thổi khô, sau đó hắn nắm một bàn tay
của nàng, nhét khăn lau vào trong tay kia, dùng thanh âm khàn khàn trầm
thấp dụ dỗ nàng: "Ngoan, giúp ta giống như vừa rồi, nhìn ta giống như
vừa rồi." Giống như nàng khi là Tiểu Ngũ, sờ khắp toàn thân ta.
"Đừng mà, Tống Mạch, ngươi đừng quá bắt nạt người..." Đường Hoan tựa vào trên ván cửa, tay nhỏ bé dùng sức đẩy hắn, quay đầu nghiêng sang một bên.
Dáng vẻ mảnh mai đáng thương, chỉ biết càng kích thích nam nhân, càng
không cần phải nói là nam nhân đã từng hưởng qua tư vị này vì nàng mà ăn chay hai mươi lăm năm.
Tống Mạch nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ
bừng của nàng, nhìn chằm chằm bộ ngực cao cao phập phồng của nàng, rốt
cuộc không đè nén được dục.hỏa, bàn tay to chợt từ nơi mở ra ở vạt áo
nàng mà thò vào. Nàng hoảng sợ hô một tiếng, hắn đã chặn đôi môi của
nàng lại, vừa điên cuồng mà hôn nàng vừa cầm vật hình tròn mềm kinh
người kia mà vuốt ve. Đường Hoan ưm ưm giãy dụa, nhưng mà bả vai bị hắn
ấn chặt rồi, mặc dù cơ thể hắn không dán lên, nàng dù muốn tránh cũng
không tránh được.
Vất vả lắm hắn mới ăn đủ môi nàng, Đường Hoan
thở hổn hển cầu xin hắn: "Đừng như vậy, ta giúp ngươi, ta giúp ngươi,
ngươi mau buông ta ra..."
Tống Mạch ngậm vành tai nàng khẽ cắn, thanh âm mơ hồ không rõ: "Ta buông nàng ra rồi."
Đường Hoan dán vào gò má hắn trốn xuống, "Không phải, ta là nói, tay, tay buông chỗ đó ra..."
Lỗ tai nàng né tránh, Tống Mạch làm bộ như muốn cắn áo trên vai nàng xuống lấy làm uy hiếp: "Buông chỗ nào ra? Nói cho ta biết."
"Ngươi vô lại!" Đường Hoan cắn răng không nói.
Tống Mạch nhìn nàng, khuôn mặt xinh đẹp nhuộm đầy sắc đỏ, phần môi tràn ra
tiếng nói mềm mại. Trong lòng hắn mềm nhũn, tay rút ra ngoài, sửa sang
lại quần áo tử tế cho nàng, hôn nhẹ chóp mũi nàng: "Không ép nàng nữa."
Đường Hoan run rẩy mở mắt ra, mong chờ nhìn vào mắt hắn: "Thật sự?"
của hắn mềm mại như nước, cẩn thận từng li từng tí đặt A Thọ xuống, cởi
quần áo cho thằng bé. Đường Hoan muốn nhúng tay, bị hắn trừng một cái,
nàng sợ đánh thức A Thọ, đành phải thành thành thật thật đứng ở một bên
nhìn.
Thật vất vả chờ Tống Mạch đắp xong cái chăn mỏng cho A Thọ, Đường Hoan lui về phía sau một bước đuổi hắn rời đi, Tống Mạch gật gật
đầu, lại đột vươn tay kéo người vào trong lòng, ôm ngang người đi ra
gian phụ. Đường Hoan đá chân kháng nghị, Tống Mạch không thay đổi chút
nào, một tay ấn người vào trên giường, hắn đè thẳng xuống, hai ba cái đã lột người sạch sẽ, ngọc.hành[3] tựa như đoá sen hồng nở ra dưới thân.
[3] Ngọc hành: thuật ngữ Trung y, tức dương v*t
"Tống Mạch, ngươi khốn..."
Còn chưa có mắng xong, miệng đã bị chặn lại.
Thân thể này không có một chỗ nào hắn không quen thuộc, một đôi bàn tay to
chạy qua lại trên dưới, mấy nơi mềm mại mặc sức vỗ về chơi đùa, không
mất quá nhiều thời gian đã làm cho nữ nhân xụi lơ như nước. Tống Mạch
buông đôi môi nàng ra, ở ngực nàng cắn cắn, Đường Hoan chống lên bả vai
hắn vô lực cầu xin: "Buông, đừng như vậy..."
Tống Mạch thuận theo nữ nhân của hắn, từ trên người nàng xuống dưới, một tay đưa đến dưới cổ nàng đem người ôm vào trong lòng, một tay ở trên đoá hoa mềm mại kia
trêu chọc đi trêu chọc lại, dính sương hoa vội tới cho nàng xem: "Đại
tiểu thư, thấy không? Đây là nàng vì ta mà chảy ra."
Đường Hoan xấu hổ và giận dữ mà che mắt: "Đều tại ngươi, ta không muốn, vì sao lại như vậy..."
Tống Mạch đẩy tay nàng ra, nửa đặt ở trước ngực nàng, nhìn thẳng vào mắt của nàng: "Bởi vì nàng thích ta, cho nên sẽ vì ta mà động tình."
Ánh mắt Đường Hoan đong đưa dồn dập, tựa như khóc lại tựa như xấu hổ:
"Không thể nào, làm sao ta có thể thích một kẻ khốn khiếp vô lại?"
Tống Mạch dịu dàng hôn mắt nàng: "Vậy phải hỏi trái tim của nàng." Bàn tay
to đặt lên ngực trái của nàng, nhéo nhéo: "Đáng tiếc nơi này của nàng
thịt quá nhiều, trái tim cũng khó có thể đến gần."
"Vô lại... ừm..."
Tống Mạch nhéo quả hồng kia trêu chọc nàng, "Nói nàng thích ta."
Đường Hoan liên tục lắc đầu, lại không chịu nổi sự trêu chọc của hắn từng tiếng từng tiếng kêu lên.
Nàng không nói, Tống Mạch cũng không gấp gáp, một lần nữa phủ lên.
Vì sao phải gấp?
Đêm còn dài như vậy...
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Khụ khụ, 6-9 giấc mộng là quá trình Tống Mạch khôi phục, tính cách của hắn
cơ bản có thể dùng xuân hạ thu đông để hình dung, hiện tại là hạ, sự
trắng trợn này cũng là phù dung sớm nở tối tàn, mọi người quý trọng nha!