9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc

Chương 76 : Chiến tranh lạnh (1)

Ngày đăng: 12:33 30/04/20


Đêm hè, ngoài cửa sổ ếch kêu liên miên hô ứng lẫn nhau, trong cửa sổ nữ nhân thở gấp liên tục khóc không ngừng.



Khi Tống Mạch cuối cùng cũng phóng thích lần cuối cùng ở giữa hai chân

nàng, Đường Hoan cũng không chống đỡ được nữa, tê liệt ngã xuống ở trên

giường, khẽ động cũng không muốn.



Nàng không biết bây giờ là giờ

nào, nàng không biết nàng ở trên tay hắn đã trút ra bao nhiêu lần, nàng

chỉ biết là nàng mệt quá trên người mỏi quá nàng muốn đi ngủ quá!



Nam nhân này rốt cuộc là nghĩ như thế nào vậy, cho dù hắn theo như lời hắn

từ khi Tống Mạch còn nhỏ đến sau khi trưởng thành mà bắt đầu nín, nín

chừng mười năm, vậy hắn tiến vào muốn nàng đi! Chỉ cần hắn có bản lĩnh,

muốn bao nhiêu lần nàng đều theo hắn! Nhưng Tống Mạch không tiến vào

cũng không để cho nàng hỗ trợ hầu hạ tiểu Tống Mạch, hắn hành hạ nàng

không dứt làm cái gì? Một lần hai lần là hưởng thụ, nhiều lần hơn, nàng

thật là thanh âm sắp khóc khàn rồi nước trong cơ thể cũng sắp chảy khô

rồi.



Được rồi, hắn như nguyện rồi, ở dưới dâm uy như vậy, hắn bảo nàng nói cái gì nàng cũng đều ngoan ngoãn nói theo. Lúc ấy đừng nói

thích hắn gọi hắn là tướng công gì đó, hắn cho dù là bảo nàng gọi hắn là cha, nàng cũng bằng lòng gọi!



Mệt hắn có thể nhịn, cuối cùng mới kẹp chân nàng tới một lần.



Mơ mơ màng màng sắp ngủ rồi, Đường Hoan đột nhiên giật mình một cái.



Nàng nhớ lại giấc mộng trước rồi.



Ban đầu Tống Mạch không muốn nàng, nàng cho là hắn có tính toán gì đó, sau

lại nghe chính mồm hắn nói, nàng mới biết được hắn là nhớ lại quá nhiều

giấc mộng, không dám muốn nàng, sợ muốn nàng xong sẽ biến mất không

thấy. Lần trước, nàng dùng kết tóc làm phu thê lừa hắn một lần, lần này, sợ rằng Tống Mạch cũng sẽ không tin nữa? Hắn thích nàng của hiện tại

như vậy, nhất định muốn cùng nàng đầu bạc đến già, như trong hứa nguyện

kia của hắn.



Nắm tay nhau dài lâu, con cháu đầy sảnh đường.



Nàng nên làm cái gì bây giờ?



Loại chuyện này, Tống Mạch không phối hợp, nàng căn bản không có cách nào tóm hắn!



Đường Hoan oán hận nắm đệm giường. Nàng rốt cuộc là may mắn hay là xui xẻo,

gặp phải một nam nhân sức ăn quá mức như vậy mà nàng còn phải trăm

phương nghìn kế lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ liên tục cộng với lừa gạt mới

có thể ăn được! Hễ đổi thành nam nhân khác, bằng vào dung mạo thủ đoạn

của nàng, cũng không cần giày vò như thế!



Đang ngẫm nghĩ, bên hông đột nhiên thừa ra một cánh tay như sắt, lật nàng dịch qua.



Đường Hoan nhắm mắt giả chết.


Ngày hôm sau trong đám hạ nhân của Giang gia lưu truyền ra một tin tức, Tống hộ viện bởi vì có công cứu chủ, được đại tiểu thư cất nhắc lên làm cận

vệ của tiểu thiếu gia, đi theo không rời bảo vệ tiểu thiếu gia an toàn.

Nhưng bọn họ nhất định không thể nghĩ tới, đây là Tống hộ viện dùng thân thể đổi lấy, hơn nữa hắn muốn làm là cận vệ của đại tiểu thư, nhưng mà

đại tiểu thư lại chướng mắt hắn, chỉ cho đệ đệ.



Dưới dàn nho

trong hậu viện, Đường Hoan tựa vào trên ghế dựa hai người xem sổ sách,

bên cạnh A Thọ đang ngủ say, lại bên cạnh, Tống Mạch nửa quỳ phe phẩy

cây quạt cho hai người.



Hạ nhân xung quanh sớm bị Đường Hoan đuổi đi rồi.



Phe phẩy phe phẩy, thấy nữ nhân lâu như vậy cũng không có nhìn mình một

cái, trong lòng Tống Mạch rất không phải tư vị gì, đổi thành tay trái

phẩy quạt, tay phải lặng lẽ mò đến vuốt ve trên đùi nữ nhân.



Đường Hoan nhìn thấy, gập hai chân tránh hắn, khẽ đỏ mặt, thanh âm lại cực kỳ nghiêm túc: "Tống Mạch, đây là ban ngày."



Tống Mạch giam chặt một cái chân nhỏ của nàng: "Tối hôm qua nàng đồng ý để

cho ta làm hộ vệ của nàng, sao buổi sáng lại thay đổi rồi?"



Đường Hoan dùng sổ sách che khuất mặt không cho hắn nhìn: "Cái này không

giống sao? Ta và A Thọ gần như như hình với bóng, chàng che chở thằng bé không phải là che chở ta sao? Truyền ra ngoài cũng dễ nghe hơn. Nếu

không chàng trưởng thành như vậy, người ngoài thấy ta nhiều hộ viện như

vậy không chọn lại chọn chàng, sẽ nói ta như thế nào đây?"



"Nàng

còn sợ bị người ngoài nói? Nàng cũng không biết bên ngoài là truyền về

nàng như thế nào." Tống Mạch buông cây quạt, nắm chặt mắt cá chân nàng

cởi một chiếc giày thêu đế mềm của nàng, rồi rút tất bằng lụa trắng ra,

lộ ra bàn chân bó trắng nõn mềm mại kia. Trắng hồng trơn bóng nhẵn mịn,

đáng yêu cực kỳ, hại hắn không nhịn được cúi đầu hôn một cái.



Đường Hoan giãy hai cái không giãy ra được, vội vã nói: "Tống Mạch, buông, chàng đừng cả ngày chỉ nghĩ đến bắt nạt người!"



Tống Mạch gãi lòng bàn chân của nàng: "Là nàng bắt nạt ta trước." Buổi tối

nói lời hay dụ dỗ hắn tha cho nàng, ban ngày lại trở mặt.



Đường

Hoan ngứa đến lợi hại, vội dùng lời hay tiếng đẹp giải thích với hắn:

"Người ngoài nói ta bị kẻ ăn mày chà đạp, ta không quan tâm, bởi vì ta

biết mình là trong sạch. Nhưng là chàng, ta với chàng, trong lòng ta có

thẹn. Tống Mạch, mau thả ta ra!"



Tống Mạch cũng biết như bây giờ

là hợp lý nhất, nhưng hắn mất hứng chính là nàng tự chủ trương, cũng

không thương lượng trước với hắn một chút.



Hắn tiếp tục gãi, rủ mắt xuống.