9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc

Chương 76 : Chiến tranh lạnh (2)

Ngày đăng: 12:33 30/04/20


Đường Hoan không chịu nổi, chợt để sách xuống, ngồi thẳng nhìn hắn: "Tống Mạch, nếu không

chúng ta thành thân đi, ngày mai là được, như vậy chúng ta cũng không sợ người ngoài nói nhảm, quang minh chính đại ở cùng một chỗ." Thành thân, xem động phòng hoa chúc hắn có chạm vào nàng hay không.



Tống Mạch hoảng sợ buông lỏng tay ra.



Bây giờ hắn chỉ muốn làm hộ vệ của nàng, thời khắc đi theo bên cạnh nàng,

không định làm trượng phu của nàng, không định động phòng cùng nàng.



Hắn kinh ngạc không nói lời nào, Đường Hoan nhẹ nhàng đá ngực hắn một cái,

quay đầu e thẹn nói: "Sao vậy, vui mừng đến choáng váng?"



Nhìn

khuôn mặt đỏ bừng của nàng, Tống Mạch không biết nên mở miệng như thế

nào, cho đến khi nàng hoài nghi nhìn sang, hắn mới do dự hỏi: "Ngày mai, có phải quá nhanh hay không?"



Đường Hoan cúi đầu, ngón tay cuốn

vạt áo chơi: "Là hơi nhanh, căn bản không đủ để chuẩn bị, vậy…. vậy cuối tháng đi. Chàng, chàng người này thích bắt nạt người, sớm ngày thành

thân, ta cũng sớm ngày... đường đường chính chính mà… cho chàng, chàng

bớt phải lén la lén lút, dẫn đến sự cố gì. Trước hôn nhân mất trinh có

thai, vẫn là không tốt, sinh sau cưới, quang minh chính đại."



"Nàng, nàng muốn sinh con cho ta?" Tống Mạch khiếp sợ quên cả hôn sự.



"Chàng đã đối với ta như vậy rồi, không sinh cho chàng thì sinh cho ai?" Đường Hoan liếc hắn một cái, cúi đầu sờ sờ tay nhỏ bé của A Thọ, ánh mắt dịu

dàng: "A Thọ vẫn nói không có trẻ con làm bạn cùng nó. Bây giờ chúng ta

thành thân, sang năm mà nói, chắc hẳn có thể thêm một cháu ngoại trai

nhỏ cho thằng bé, hoặc cháu ngoại gái nhỏ." Thanh âm càng ngày càng

thấp, tất cả đều là thẹn thùng của nữ nhân.



Nàng muốn sinh con trai sinh con gái cho hắn.



Trong lòng Tống Mạch ngũ vị tạp trần. Hắn cao hứng, yêu nàng mấy đời, đây là

lần đầu tiên nàng chủ động đề cập tới tương lai của hai người. Nhưng hắn lại sợ hãi, sợ bọn họ không đi đến được ngày đó. Một lần hai lần là

trùng hợp, trí nhớ lại có ba đoạn đứt rời, còn đều là đoạn cho đến sau

khi hoan hảo lần đầu tiên, Tống Mạch gần như có thể khẳng định, nếu hắn

muốn nàng, hắn lập tức sẽ bắt đầu một vòng chờ đợi khác.



Hắn không dám muốn, cũng không thể muốn.



Nhưng hắn nên giải thích với nàng như thế nào?



"Chàng đang lo lắng cái gì?" Đường Hoan giương mắt nhìn hắn, nhìn nhau một

lát, nàng dịu dàng thương lượng với hắn: "Tống Mạch, ta biết chàng suy

nghĩ cái gì, chàng yên tâm, ta không chê chàng nghèo, lại càng sẽ không

để chàng ở rể. Chẳng qua là, chàng cũng thấy đấy, Bây giờ A Thọ còn nhỏ, ta thật sự không bỏ xuống được thằng bé. Như vậy đi, sau khi chàng và

ta thành thân ở tại Giang gia trước, chờ A Thọ trưởng thành, chúng ta

đến nhà chàng cũng được, ở trong thành mua một chỗ ở khác cũng được, ta

đều vui vẻ theo chàng, được không? Mấy năm này, ấm ức chàng trước một

chút... Tống Mạch, chàng bằng lòng không?"



Tống Mạch không dám nhìn nàng.



Nàng càng nói, hắn lại càng áy náy.



"Lâm Nguyệt, ta, ta không vội, ta có thể chờ nàng, chờ A Thọ trưởng thành,
sợ ầm ỹ đến thằng bé, xách giày lặng lẽ ra gian phụ, tiếp tục lăn qua

lộn lại, trong lòng lôi Tống Mạch ra mắng trăm ngàn lần. Nam nhân chết

tiệt này, rốt cuộc là đi hay ở lại, không thể cho câu thống khoái sao?



Lúc mơ mơ màng màng ngủ mất, cũng không biết là lúc nào.



"Tỷ tỷ, tỷ tỷ tỉnh tỉnh, nên rời giường rồi."



Dường như chỉ vừa mới ngủ, A Thọ đã ở bên cạnh gọi nàng rồi.



Đường Hoan dụi dụi mắt, quay đầu nhìn lại, quả nhiên sắc trời đã sáng choang

rồi, A Thọ đã mặc quần áo lên người rồi. Nàng ngáp một cái, xoa xoa đầu

thằng bé: "A Thọ ngoan lắm, hôm nay tự mình mặc quần áo, không có chờ tỷ tỷ giúp đỡ."



A Thọ lắc đầu, cúi đầu chơi thứ gì đó ở trong tay:

"Không phải đệ mặc, là Tống đại ca giúp đệ mặc." Nói xong, hình như nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu, có chút thấp thỏm nhìn nàng: "Tỷ tỷ, huynh ấy

nói với đệ, ngày hôm qua hai người là đang chơi trò chơi cãi nhau, không phải thực sự cãi nhau, là thật vậy chăng?"



Đường Hoan há to miệng. Tống Mạch đã tới rồi? Sao nàng không nghe thấy?



Mãi sau đó, cuối cùng nàng mới phát hiện mình nằm ở gian trong rồi.



A Thọ thấy nàng không nói lời nào, đưa món đồ chơi mới trong tay cho

nàng: "Tỷ tỷ tỷ xem, hắn nói hắn thua, đây là lễ vật đền bù, bởi vì dọa

đến đệ, bèn đem lễ vật này đến cho đệ."



Đường Hoan cúi đầu.



Trong lòng bàn tay trắng mềm của A Thọ, nâng một cái đèn lồng bằng trúc tinh xảo khéo léo, lớn hơn quả hạch đào[1], nhỏ hơn quả đào.



Không có tô màu không có tranh chữ, đơn giản không thể đơn giản hơn, lại làm

cho nàng nhìn đến nhập thần. Dường như, đây là một lần tay nghề kém nhất của hắn?



Cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng động.



Đường Hoan ngẩng đầu.



Tống Mạch lạnh lùng đứng ở cửa, không có nhìn nàng, ánh mắt trực tiếp dừng ở trên người A Thọ: "Tiểu thiếu gia, đi, ta mang cậu đi chơi."



"Ừm!" A Thọ cất món đồ chơi của mình xong, vui vẻ chạy qua.



"Đợi chút!" Mắt thấy Tống Mạch sắp đi, Đường Hoan tò mò gọi hắn lại: "Tống Mạch, chàng, chàng quyết định cưới … cưới ta rồi?"



Tống Mạch cũng không quay đầu lại: "Không cưới, từ giờ trở đi, ta chỉ là cận vệ của tiểu thiếu gia. Đại tiểu thư yên tâm, ta sẽ không chạm vào nàng

nữa." Nói xong ôm A Thọ rời đi.



Trên giường, Đường Hoan thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu sẫm!



Thực không chạm vào nàng, tối hôm qua vì sao còn ôm nàng đi vào? Thực chỉ là hộ vệ, ai cho hắn lá gan đi vào khuê phòng của nàng?



Da mặt thật sự là càng ngày càng dầy rồi!



[1] Hay còn gọi là quả óc chó