9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc
Chương 77 : Cường địch (1)
Ngày đăng: 12:33 30/04/20
Tống Mạch ở dưới bóng cây trong hậu viện buộc một cái bàn đu dây, Đường Hoan ở trên ghế dựa bên cạnh đọc sách, hắn đang ở bên kia đẩy dây đu cho A
Thọ, một tay lắc lắc dây thừng, một tay đỡ bả vai A Thọ. Bởi vì A Thọ
còn nhỏ, hắn lắc rất chậm rất chậm, sợ A Thọ rơi xuống.
Đường Hoan để sách xuống, lười nhác nhìn bọn họ.
Hai ngày nay, trừ phi nàng hỏi, Tống Mạch không có chủ động nói với nàng
quá một câu, cũng không có nhìn thêm nàng một cái, đặt toàn bộ tâm tư ở
trên việc dỗ dành A Thọ, các loại thủ đoạn ùn ùn, dỗ được A Thọ bây giờ
đối với hắn cũng sắp tốt hơn tỷ tỷ ruột rồi. Đương nhiên, Tống Mạch có
thừa dịp lúc nàng xoay người mà nhìn lén nàng hay không, Đường Hoan cũng không biết.
Hắn vẫn da mặt dày ra vào sân của nàng, nhưng không có nửa đêm vụng trộm tìm nàng ôm nàng, mệt nàng còn hiếu kỳ đợi hắn một đêm.
Đường Hoan nhìn dáng vẻ đúng lý hợp tình của hắn như vậy rất không vừa mắt.
Ngươi đã muốn làm hạ nhân muốn phân rõ giới hạn, sao không ngoan ngoãn
nghe lời?
Nàng lấy lời này hỏi hắn, Tống Mạch trả lại nàng một ánh mắt lạnh lùng "ta cứ tới đấy, nàng làm gì được ta", vô sỉ đến cực điểm.
Uy hiếp hắn rời đi là không dùng được, muốn châm chọc hắn hai câu, Đường
Hoan lại sợ thật sự chọc hắn nóng nảy, dù sao mấy giấc mộng này nàng đều phải giả bộ thành khăng khăng một mực với hắn, như bây giờ cũng chỉ là
cãi nhau giận dỗi giữa tình nhân, thì theo hắn đi, không có thực sự nói
ra khỏi miệng.
Nhiều lời tất nói hớ, mặc dù còn chưa có nếm trải
những đau khổ đã định trước sẽ đến kia, Đường Hoan đã nhớ kỹ bài học
kinh nghiệm rồi.
Mọi việc khó tránh khỏi đều có ngoài ý muốn, nàng tin tưởng sư phụ cũng không đoán trước được Tống Mạch có thể nhớ lại được.
Nàng hết sức ngông cuồng. Đương nhiên, nếu không phải nếm trải bài học kinh nghiệm này, nàng cũng không ý thức được điều này.
"Đại tiểu thư." Nha hoàn bưng tới quả hạnh mới rửa xong, đặt ở trên chiếc kỷ trà[1] bên cạnh, bên cạnh để khăn lông ướt dùng để lau tay.
[1] Loại bàn thấp, dùng để để ấm chén
Đường Hoan bảo các nàng lui xuống, cười gọi A Thọ tới đây ăn quả hạnh.
Tống Mạch dừng bàn đu dây lại, A Thọ hưng phấn mà nhảy xuống, nện bước chân
ngắn chạy về phía Đường Hoan. Chạy đến giữa, không có nghe thấy tiếng
bước chân của Tống Mạch, thẳng bé lại dừng lại gọi hắn: "Tống đại ca,
"Được. Vậy hai người phải nhanh tới tìm đệ đấy." A Thọ rất ngoan.
Đường Hoan sờ sờ đầu thằng bé, ý bảo nha hoàn đi.
Tống Mạch với vẻ mặt lạnh lùng đứng ở đằng kia: "Đại tiểu thư muốn thương lượng với ta chuyện gì?"
Đường Hoan đóng cửa lại, xoay người nhìn hắn: "Tống Mạch, chúng ta nói cho rõ ràng, ta cho ngươi ba con đường, ngươi không cưới ta cũng không rời
khỏi, mà là lựa chọn ở Giang gia làm hạ nhân, có phải hay không?"
"Phải, nàng không thích ta chạm vào nàng, ta cũng không có chạm vào." Tống Mạch nói mặt không chút thay đổi.
Đường Hoan chậm rãi đi về phía hắn: "Ta cảm kích ngươi không có bắt buộc ta.
Chẳng qua, ngươi đã muốn làm hạ nhân, có thể làm tử tế hay không? Ngươi
dựa vào cái gì quyết định mình có thể theo ta ra khỏi nhà? Ngươi..."
Tống Mạch nhìn nàng: "Dựa vào nàng là nữ nhân của ta. Nàng đã bị ta sờ sạch
nhìn sạch, cho dù bây giờ ta không chạm vào nàng không cưới nàng, nàng
cũng là nữ nhân của ta. Giang Lâm Nguyệt, ta nói cho nàng biết, kiếp này kiếp sau, nàng cũng mơ tưởng có thể tìm nam nhân khác, chỉ cần ta tìm
được nàng, ta sẽ trông coi nàng."
"Ngươi..."
"Đại tiểu thư nếu như không có chuyện khác, ta đi tìm tiểu thiếu gia đây." Tống Mạch
không muốn lại nghe nàng nói những lời cảm kích hắn không có bắt buộc
nàng gì đó.
"Tống Mạch!"
Hắn xoay người muốn đi, Đường
Hoan chợt nhào vào trên người hắn, ôm chặt thắt lưng hắn: "Tống Mạch,
sao chàng có thể đối xử với ta như vậy? Chàng muốn thân thể của ta, ta
cho chàng rồi, chàng muốn trái tim của ta, ta cũng cho chàng rồi. Nếu
chàng thật sự chỉ muốn đùa bỡn ta, ta không còn lời nào để nói, nhưng
chàng như vậy, rõ ràng là chàng thích ta, vì sao không chịu cưới ta?
Chàng không muốn quang minh chính đại ở cùng một chỗ với ta sao? Rốt
cuộc là vì sao vậy?" Nước mắt từ khóe mắt lăn xuống, dần dần bị phần áo
dán vào gò má nàng hút đi.
Ẩm ướt truyền đến trên người, Tống Mạch chấn động trong lòng.