9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc

Chương 77 : Cường địch (2)

Ngày đăng: 12:33 30/04/20


Nàng nói, nàng giao trái tim của nàng cho hắn rồi, nàng, nàng bị hắn làm cho khóc rồi.



Tự nàng nói ra những lời này, sau những lời mặn lời nhạt trong hai ngày nay, hắn vốn tưởng rằng nàng căn bản không thích hắn, thời gian ngắn ngủi đối tốt với hắn kia cũng là bởi vì bị hắn ép buộc. Nhưng bây giờ, nàng cuối cùng cũng cho hắn biết, nàng là thật sự thích hắn.



Vậy vì sao nàng phải nói loại lời nói kia?



Đúng rồi, hắn không chịu cưới nàng, nàng đau lòng.



"Lâm Nguyệt..." Hắn cầm tay nàng, xoay người ôm chặt nàng, trời mới biết hắn bao lần muốn ôm nàng như vậy."Lâm Nguyệt, nàng đừng khóc..."



Đường Hoan lại khóc, đầu chôn ở trong ngực hắn không chịu dậy, nắm đấm nhỏ bé một cái một cái đánh hắn: "Rốt cuộc là vì sao chàng không chịu cưới ta? Không cưới ta vì sao còn muốn đến trêu chọc ta? Tống Mạch, chàng chính là kẻ khốn khiếp, chàng khốn khiếp!"



Tống Mạch mặc nàng đánh, cúi đầu dán vào mái tóc mềm mại của nàng: "Phải, ta là đồ khốn, nàng đánh đi, chẳng qua là ta thật sự có nỗi khổ tâm. Lâm Nguyệt, thật ra, ta … ta cũng có thể cưới nàng, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn, ta không thể muốn nàng..."



Đường Hoan cố ý giả bộ hồ đồ: "Cái gì mà không thể muốn ta? Chúng ta cũng như vậy rồi, còn không gọi là muốn ta sao? Lấy cớ!"



"Không phải, ta nói là, ta không thể phá thân của nàng. Lâm Nguyệt, như vậy, nàng, nàng vẫn còn muốn cho ta cưới nàng sao? Nếu nàng bằng lòng, ta lập tức cưới nàng!" Đột nhiên Tống Mạch sinh ra một phần hy vọng, nâng cằm nàng lên, ánh mắt như lửa nóng. Nếu nàng bằng lòng, hai người sẽ không cần tiếp tục giằng co nữa, hắn cũng không cần đè nén bản thân không chạm vào nàng.



Nghĩ thật là đẹp, nàng chỉ trông cậy vào đêm động phòng này dồn ép hắn không còn lý do nào để từ chối nữa đây!



Đường Hoan nước mắt lưng tròng lại không thể tin nhìn nam nhân trước mắt: "Vì sao không … không muốn ta? Chàng không muốn ta sinh con cho chàng sao? À, ta hiểu rồi, chàng vẫn là không muốn sống cùng ta cả đời, không muốn ta sinh con trở thành gánh nặng của chàng, chàng không làm đến một bước cuối cùng, tương lai khi rời khỏi Giang gia, là có thể không thẹn với lương tâm nói chàng không có muốn ta không có phụ lòng ta, là có thể phất tay áo tiêu sái chia tay, có phải hay không?"



"Lâm Nguyệt!"



Tống Mạch thật không có cách nào nắm bắt được nàng rồi, rốt cuộc trong đầu nàng đang suy nghĩ cái gì, ngay cả loại lý do hoang đường này cũng có thể nghĩ ra được?



Muốn tức giận, lửa giận vừa nổi lên, chớp mắt lại ý thức được nàng là rất đau lòng rất để ý hắn mới suy nghĩ linh tinh như vậy. Tống Mạch vừa đau lòng vừa áy náy, "Lâm Nguyệt, không phải như nàng nghĩ, ta, ta có nỗi khổ tâm, nỗi khổ tâm nói không lên lời. Nhưng nàng phải tin rằng, cho dù cả đời cũng không thể muốn nàng, ta cũng sẽ canh giữ ở bên cạnh nàng."



Chuyện của mấy đời trước, hắn không mở miệng được, sợ nàng nghe xong sợ hãi, người bình thường ai có thể nhớ rõ chuyện trước kia? Dùng mộng lừa gạt nàng? Nàng sẽ không tin, lần trước nàng đã không tin còn chê cười hắn ngốc. Lần này ầm ĩ thành như vậy, nếu như nàng không lại không tin, còn có thể cảm thấy hắn rắp tâm giấu diếm bịa đặt lừa gạt nàng.



"Nỗi khổ tâm nói không nên lời?" Đường Hoan đẩy hắn ra, chậm rãi lui về phía sau: "Được, chàng đã không thể mở miệng, ta đây hỏi lại chàng một lần cuối cùng, chàng thật sự quyết định không muốn ta, không cùng ta sinh đứa nhỏ, có phải hay không?"




~



Đường Hoan cũng không biết chuyện bên kia, nàng cũng không thể tiếp tục xem náo nhiệt, bởi vì đột nhiên có người dùng sức gõ cửa.



"Ai?" Nàng quay đầu, không hờn giận hỏi.



"Ta, mở cửa." Thanh âm của Tống Mạch trong trẻo nhưng lạnh lùng dị thường.



Đường Hoan xoay người, buồn bực đi mở cửa: "Ngươi không phải chơi ở bên ngoài cùng A Thọ ..."



Vừa mở cửa, nam nhân đã xông vào như cơn gió, đụng phải làm đau cánh tay nàng, sau đó một câu không cũng nói xoay người đóng cửa. Đường Hoan ý thức được không đúng, vừa lui ra sau vừa hỏi hắn: "Ngươi làm cái gì vậy? A Thọ đâu?"



"Hắn đang học gảy bàn tính cùng chưởng quỹ, yên tâm rồi?" Tống Mạch đóng kín cửa, bước từng bước về phía nàng, sắc mặt cực lạnh.



Đường Hoan nhíu mày, lúc này Tống Mạch rất không bình thường, nàng không khỏi cảm thấy bất an, muốn tránh, nam nhân đột nhiên tiến lên đẩy nàng tới trên tường, cơ thể rắn chắc đè chặt lên, một tay ôm chặt thắt lưng của nàng, một tay bóp cằm nàng: "Bây giờ đến lượt ta hỏi nàng rồi, ai cho nàng nhìn hắn ta?"



"Ta nhìn ai?" Đường Hoan không giải thích được, nói xong, mới kịp phản ứng, cười nói: "Bọn họ rêu rao ở trên đường, nhiều người cũng nhìn như vậy, ta nhìn thêm hai mắt thì có làm sao?"



"Vậy vì sao hắn ta chỉ nhìn một mình nàng? Giang Lâm Nguyệt, nàng có phải thật sự muốn tìm một nam nhân khác hay không?" Tống Mạch cúi đầu nhìn nàng, con ngươi đen bình tĩnh như mặt nước, nhưng dưới đáy nước rốt cuộc cất dấu cái gì, chỉ có chính hắn biết. Chỉ có chính hắn biết, vừa rồi khi dắt A Thọ ở cửa xem náo nhiệt, tướng quân dẫn đầu kia đột nhiên ngẩng đầu, trong lòng hắn máy động, nhìn theo ánh mắt của nam nhân, quả nhiên thấy nàng tựa vào phía trước cửa sổ, khóe môi mỉm cười cùng nam nhân ngóng nhìn.



Một khắc kia, Tống Mạch cảm thấy mình sắp điên rồi.



"Giang Lâm Nguyệt, nhất định muốn ta móc trái tim ra cho nàng xem, nàng mới tin tưởng ta thật lòng với nàng sao?"



Hắn nhìn vào mắt của nàng, hỏi nàng, lại vào lúc nàng chuẩn bị mở miệng, chặn miệng của nàng lại.



Hắn không muốn nghe nàng nói.



Bởi vì ánh mắt của nàng đã nói cho hắn, lời của nàng, không phải điều hắn muốn nghe.