9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc

Chương 78 : Nạp thiếp (1)

Ngày đăng: 12:33 30/04/20


Ghen tị, phẫn nộ, hóa thành lửa, ở trong cơ thể tàn sát bừa bãi ầm ĩ, tìm một cái miệng để phát tiết.



Tống Mạch chặn miệng nữ nhân lại, giống như con sói đói bụng mấy ngày, hôn đến hung ác tham lam.



Đường Hoan bị hắn làm đau rồi.



Nàng quay đầu trốn tránh, bị hắn dùng hai tay giữ lấy đầu chống vào tường không thể động. Nàng định cắn hắn, bị hắn đoạt trước một bước bóp cằm. Nàng còn muốn đẩy hắn, vừa nâng tay lên chống ở lồng ngực hắn, chợt nhớ lại trước kia chiêu này thử bao nhiêu lần cũng không dùng được, sức lực của nam nhân quá lớn, hoàn toàn có thể bớt ra một bàn tay để giam cầm hai tay nàng, đến lúc đó, nàng chẳng những môi đau cằm đau, ngay cả cổ tay cũng có thể bị hắn bóp nát.



Cần gì chứ?



Hắn muốn hôn, nàng cho hắn hôn là được rồi, nàng cũng không phải không thích loại chuyện này?



Hai tay đang chống trên lồng ngực hắn trượt đến sau lưng hắn, Đường Hoan ôm lấy thắt lưng gầy gò của nam nhân, dán chặt chẽ lên hắn, trấn an nam nhân đang bị ghen tị thiêu đốt lý trí này.



Nàng là hái hoa tặc, nàng là nữ nhân xấu xa, nhưng nàng cũng không phải không biết tốt xấu gặp nam nhân là bắt nạt, vì sao phải bắt nạt? Nàng và bọn họ lại không có thù. Lúc hái hoa, thái độ nàng đối với nam nhân hoàn toàn quyết định bởi nam nhân đối với nàng như thế nào, nam nhân chịu ngoan ngoãn phối hợp, nàng sẽ rất dịu dàng, mọi người cùng nhau hưởng thụ chuyện vui vẻ nhất trên đời. Nam nhân ngoan cố không chịu phối hợp, vậy đừng trách nàng ra tay độc ác.



Mấy giấc mông này Tống Mạch đối tốt với nàng như vậy, làm cho nàng nhẹ nhàng vui vẻ hưởng thụ như vậy, trước khi hắn chưa nhớ lại thù oán trước đây không có thay đổi thái độ, nàng cũng muốn yêu thương hắn. Không liên quan đến thích, chỉ vì khi hoan hảo càng thoải mái, ngươi tình ta nguyện.



Nàng cho hắn tình nhân âu yếm.



Tống Mạch muốn trừng phạt hành hạ nữ nhân của hắn .



Nhưng khi nàng lệ thuộc ôm lấy hắn, trái tim hắn lập tức lại mềm nhũn, cơn tức này lại biến mất không còn dấu vết.



"Lâm Nguyệt?" Hắn buông môi nàng ra, không thể tin nhìn nàng, nhìn thấy đôi môi đỏ mọng bị hắn làm thành hơi sưng kia, trong mắt hiện lên áy náy.


Tướng quân là đại quan tam phẩm tay nắm thực quyền, nữ nhân muốn tìm tướng quân nương tựa đếm không hết, tướng quân đều chẳng thèm để ý tới. Nhiều năm như vậy, tướng quân khó được coi trọng một nữ nhân còn ban cho nàng thân phận, tiểu thư Giang gia làm sao có thể không muốn? Chỉ cần nữ quyến Cố gia đi nói cho nàng một chút đạo lý, tin chắc nàng sẽ đồng ý, để cho gã thuận thuận lợi lợi làm thoả đáng việc được giao.



Bà mối rất nhanh đã đến cửa lớn Cố gia.



Nhị lão gia lại ra khỏi nhà kết bạn rồi, trong nhà chỉ còn mẹ con Nhị phu nhân.



Tiễn bước bà mối, mẹ con hai người ở phòng trong nói chuyện.



Cánh tay của Cố Nghi còn đang treo, có chút lo lắng: "Mẫu thân, người trực tiếp nhận lời như vậy, biểu muội không đồng ý thì làm sao bây giờ?"



Nhị phu nhân cười nhìn gã: "Sao con ngu như vậy? Lý tướng quân là thân phận gì, nó có thể không đồng ý? Bà mối cũng đã nói, hôm qua nó ở trước mặt nhiều người như vậy quyến rũ Lý tướng quân, nếu không phải như thế, Lý tướng quân nào biết được nó là ai? Bây giờ biết được Lý tướng quân muốn nạp nó vào cửa, không biết nó cao hứng bao nhiêu đâu." Một đứa con gái lỡ thì còn có thể leo lên cành cây cao, không biết dùng thủ đoạn bì ổi gì.



Cố Nghi có chút ghen tỵ, chuyển tầm mắt nói: "Biểu muội từ trước đến giờ tâm khí cao, chưa chắc muốn làm thiếp cho người ta." Không nói tới gia sản, biểu muội quốc sắc thiên hương, gã vẫn luôn mơ tưởng tới nàng. Bình thường không cảm thấy gì, bây giờ nàng sắp bị người khác cướp đi rồi, gã càng nghĩ càng buồn bực.



Nhị phu nhân nhìn ra tâm tử nhỏ của con trai, lời nói thấm thía khuyên gã: "Đứa nhỏ ngốc, nữ nhân xinh đẹp có cả đống, cơ hội làm thân cùng phủ tham tướng cũng không nhiều, lần này chỉ cần chúng ta giúp việc, Lý tướng quân nhất định sẽ cất nhắc con. Con đọc sách không được, lăn lộn trong trong quân vớt được nhất quan bán chức[1]coi như là có tiền đồ rồi. Mau thu lại chút tâm tư này đi, vạn vạn lần không thể lộ ra trước mặt người khác, đặc biệt tương lai thấy Lý tướng quân, chuyện của nàng con thừa ra một câu cũng không được hỏi thăm."



[1]Nhất quan bán chức: chức vị quan hàm nhất định, nói về chức quan, mang hàm nghĩa xấu, ý chỉ chức to chức nhỏ tóm lại là có chức quan; gần nghĩa với câu đại quan tiểu lại, có chức có quyền.



Cố Nghi hừ một tiếng: "Mẫu thân nghĩ đến thật hay, hắn ta chỉ là nạp biểu muội làm thiếp, hai nhà cũng không coi là quan hệ thông gia thực sự, Sao Lý tướng quânchịu thật lòng cất nhắc con? Nhiều nhất cho con một chức quan rách nát nào đó tống cổ con đi." Khi đó biểu muội đã thành người của hắn ta rồi, Lý Dụ cho dù không cho gã chức vụ gì, Cố gia có thể làm gì?



"Cái này con cũng không biết, biểu muội con lại là thiếp đầu tiên Lý tướng quân nạp, nghe là thân phận thấp, nhưng Lý gia không có nữ nhân khác, nàng vào phủ có thể đương gia ngay, điều này còn không thể thuyết minh Lý tướng quân có bao nhiêu coi trọng nàng sao? Hừ, biểu muội con coi như là có bản lĩnh rồi." Nhị phu nhân châm chọc giễu cợt một tiếng, suy nghĩ một lát, đứng dậy nói: "Thôi, ta đi qua bên kia một chuyến, con thì an phận ở nhà dưỡng thương đi."



Cố Nghi mấp máy môi, nhìn nhìn cánh tay của mình, không ngăn cản nữa.



Nếu quả thực đúng như mẫu thân đoán, đổi biểu muội lấy tiền đồ, cũng không tính là chịu thiệt.