9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc
Chương 78 : Nạp thiếp (2)
Ngày đăng: 12:33 30/04/20
Giang gia.
Sau bữa cơm trưa, dỗ A Thọ xong, Đường Hoan nằm trên sạp ở gian phụ, âm thầm cân nhắc câu kéo Cố Nghi như thế nào.
Cho gã một cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân, hai nhà tiêu tan hiềm khích lúc trước khôi phục lại quan hệ, sau đó kích thích Tống Mạch?
Nhưng Tống Mạch thời thời khắc khắc đi theo bên cạnh nàng, thực có cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân, hắn sẽ ra tay, tuyệt đối không thể để cho Cố Nghi dính vào nàng.
Phiền quá!
Đường Hoan oán hận đấm sạp: "Tống Mạch chết tiệt..."
Đấm đấm, bỗng nhiên cảm giác có người đang nhìn nàng, quay đầu một cái, quả nhiên là Tống Mạch đứng ở bên cạnh, sắc mặt phức tạp.
"Ngươi đi vào từ khi nào? Ai cho ngươi vào?" Đường Hoan hoảng sợ, âm thầm may mắn mình chỉ là mắng hắn chưa nói cái khác. Nhưng sau khi yên tâm đó là căm tức, nam nhân này rốt cuộc sao lại thế này, đi vào như không vào, làm sao không phát ra một tí tiếng vang nào, muốn hù chết người sao?
Tống Mạch không nói một lời, vẫn không nhúc nhích, chỉ nhìn nàng chằm chằm.
Đường Hoan mắng mấy câu phát hiện không có hiệu quả, bèn trợn mắt đối mắt với hắn, so xem người nào chớp mắt trước sao?
Trừng mắt trừng mắt, Tống Mạch đột nhiên nở nụ cười, trên mặt không còn có rối rắm thống khổ lúc trước, mà là... dịu dàng cưng chiều?
Đường Hoan cảm thấy hết sức không ổn. Loại thời điểm chiến tranh lạnh này hắn lại có thể bật cười, khẳng định là da mặt lại dầy thêm một tầng, thật sự dầy, sẽ không dễ dàng bị kích thích.
Mắt thấy nam nhân muốn ngồi xuống, Đường Hoan lạnh giọng đuổi người: "Tống Mạch, ngươi đã nói không chạm vào ta, A Thọ đang ngủ, đây là phòng của ta, ngươi đi ra ngoài ngay lập tức!"
"Lâm Nguyệt, đừng nóng giận, lúc trước là ta không tốt, không nên chọc giận nàng." Tống Mạch cởi giày, xoay người đi lên, một tay túm lấy tiểu nữ nhân đang đứng dậy muốn chạy vào trong lòng ôm chặt lấy, chôn ở trong mái tóc dài của nàng hít một hơi thật sâu.
Lúc đến đây, hắn là muốn xin lỗi chuyện ngày hôm qua.
Nhưng thấy nàng làm ra động tác đáng yêu như vậy, còn vụng trộm mắng hắn, Tống Mạch đột nhiên ý thức được, cũng không phải chỉ có hắn nhớ nàng nhớ đến ăn ngủ không yên, nàng cũng nhớ thương hắn đó. Trong lòng của nữ nhân này thật sự có hắn, chẳng qua là thích dùng lời nói lạnh như băng chọc tức hắn, giả vờ vô tình. Mà hắn, vậy mà để cho thân phận đời này ảnh hưởng đến mình, lại thật sự coi nàng là đại tiểu thư, vì nàng mắng hắn là đồ hèn mà tức giận, vì chút tự ái này của nam nhân mà nói ra những lời đụng chạm đến nàng, tra tấn bản thân vô ích mấy ngày.
Cùng Lý Dụ đối mắt là nàng, Lý Dụ coi trọng cũng là nàng, thì ra nữ nhân cực phẩm trăm năm khó gặp như nàng, ở trong mắt hắn ta cũng chỉ đáng thân phận một thiếp thất?
Nếu cảnh trong mơ cho phép, nàng thật muốn trói gô Lý Dụ lại hung hăng cưỡi hắn ta, vừa cưỡi vừa quất hắn, cười nhạo nam nhân bá đạo tự tin là hắn. Đáng tiếc đây là mộng, nàng không có võ công cũng không có một cái mạng khác có thể để cho nàng đi dạy dỗ hắn ta.
Đành phải, lợi dụng hắn ta một chút đi.
Nam nhân bá đạo, đều là cùng một đức hạnh — không cho nữ nhân trái ý hắn.
Đường Hoan cầm một ly trà ngon tràn đầy hắt toàn bộ vào khuôn mặt tươi cười giả bộ hiền lành của Nhị phu nhân: "Cố nhị phu nhân, đa tạ ý tốt của bà, Giang Lâm Nguyệt đã sớm nói không lấy chồng với bà rồi, lại càng sẽ không làm thiếp cho người, cho dù đối phương quyền cao chức trọng. Hôm nay ta nói rõ ràng với bà, lại có chuyện bậc này, bà căn bản không cần tới tìm ta, lại càng không cần trông cậy vào hôn sự của ta chiếm nửa phần lợi! Còn có, cũng mời bà chuyển lời cho Lý tướng quân, để cho hắn ta sớm hết hy vọng, đừng tưởng rằng hắn ta là tướng quân người khác đều vui mừng nịnh bợ hắn ta, ta thà rằng chết cũng không làm thiếp cho hắn ta!"
"Giang Lâm Nguyệt, mày đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, Lý tướng quân người ta coi trọng ngươi là phúc phận của mày, hắn ta chịu cho mày danh phận cũng là tạo hóa của mày! Mày cũng đừng lấy cái chết ra hù dọa người, toàn bộ thành Bình Dương đều do hắn ta định đoạt, thật sự muốn mày, hắn ta có thể sợ chút uy hiếp này của mày? Bớt kênh kiệu đi, có bản lĩnh mày chết ngay bây giờ cho ta xem! Thật làm như ai cũng sợ cái bộ này của mày ý!"
Nhị phu nhân thở hổn hển lấy ra khăn tay lau mặt, hướng về phía bóng lưng của Đường Hoan mắng.
Đường Hoan ngăn cản nam nhân đang có sắc mặt xanh mét lại, quay đầu cười: "Vậy làm phiền bà đi hỏi Lý tướng quân một chút, hắn ta có sợ một bộ này của ta hay không?"
Nhị phu nhân không nói lại nàng, giận dữ rời đi.
Tin tức rất nhanh đã truyền tới phủ tham tướng.
Lý Dụ nghe người hầu cận thuật lại xong, phát ra một tiếng cười lạnh.
Một nữ thương gia không nơi nương tựa, hắn ta chịu cho nàng danh phận đã là coi trọng nàng rồi.
Nếu nàng không biết tốt xấu, đêm nay hắn sẽ cho nàng nếm thử sự lợi hại, để cho nàng biết cái gì gọi là tiền mất tật mang!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: mặc dù rất tiêu tan ảo tưởng, nhưng ta cảm thấy, nam nhân cổ đại có quyền lợi chân chính coi trọng một tiểu mỹ nhân thân phận thấp kém, đại khái chính là như Lý Dụ đi? Ha ha ha ha, xem các ngươi ai còn thích hắn! ta! !
Mỗ: khà, hoá ra Lý Dụ đáng ghét là do cơ cấu, nhưng thằng cha này có một tác dụng đó làm nổi bật lên hình tượng của anh Tống, so với thằng này sự bá đạo của anh chỉ là con gĩn >.<